1
Sáng sớm bước vào lớp học.
Tôi lập tức nhận ra có điều gì đó bất thường.
Một đám người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán chuyện gì đó.
Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, lớn tiếng hô lên:
“Hạ Đường đến rồi!”
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Chỉ từ trong đám đông bước ra, vẻ mặt lo lắng, khoác lấy cánh tay tôi:
“Chị, cuối cùng chị cũng đến, nhật ký của chị…”
Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?”
Hạ Chỉ do dự nhìn về phía bản tin lớp.
Tôi nhìn theo ánh mắt cô ta.
Trên bản tin bị dán mấy tờ giấy bằng băng dính.
Gió lạnh từ cửa thổi vào, khiến mấy tờ giấy ấy phất phơ hai bên.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán đầy ác ý.
“Không ngờ cô bé ngoan như Hạ Đường lại thích Tống Diễm.”
“Ê, đừng nói vậy, kiểu mọt sách ấy thường mê mấy tên trai hư lắm.”
“Nhìn bộ dạng trong sáng mỗi ngày của cô ta, ai biết sau lưng lại phóng túng đến mức nào.”
Nghe những lời đó, tôi chẳng có phản ứng gì.
Ngược lại, mắt Hạ Chỉ đã đỏ hoe, cô ta hét lên với mọi người:
“Các người im miệng lại đi! Thích một người thì có gì sai?”
“Nói nữa tôi méc thầy cô bây giờ!”
Hét xong, cô ta chen vào đám đông.
Giật toàn bộ mấy tờ giấy xuống.
Đưa đến trước mặt tôi.
Nhìn tôi với vẻ rụt rè: “Chị, trả lại chị này, đừng buồn nha.”
Tôi không nhận, chỉ cúi mắt nhìn những tờ giấy nhàu nát kia.
Nét chữ thanh tú, giống hệt chữ tôi.
Trên đó toàn là những bài thơ tình sướt mướt và mập mờ.
Từng chữ từng dòng, đều chan chứa tình cảm.
Và không ngoại lệ, mỗi bài thơ đều mở đầu bằng dòng: “Gửi: A Diễm.”
A Diễm, buồn nôn thật đấy!
“Chị…”
Giọng nói dịu dàng kéo tôi về hiện thực.
Tôi siết chặt ngón tay, lãnh đạm nhìn Hạ Chỉ.
“Làm vậy vui lắm sao?”
Hạ Chỉ sững người, nước mắt bất ngờ trào ra nơi khóe mắt.
“Chị… em biết chị đang giận, nhưng đâu phải lỗi của em…”
Cô ấy nghẹn ngào, như thể mình là người chịu oan ức lớn lắm.
Tôi không động lòng.
Chỉ cười lạnh:
“Nhật ký là của ai, ai thích Tống Diễm, trong lòng cô rõ nhất.”
Biểu cảm trên mặt Hạ Chỉ cứng đờ trong chốc lát.
Có lẽ cô ta cũng không ngờ tôi lại phản ứng dữ dội đến vậy.
Rõ ràng trước đây tôi luôn nhẫn nhịn, chưa từng phản kháng.
Một số bạn thân của Hạ Chỉ không chịu nổi, đứng chắn trước mặt cô ta:
“Hạ Đường, chị thôi đi được không, nhật ký đó đâu phải do Tiểu Chỉ dán lên.”
“Vừa rồi Tiểu Chỉ còn bênh chị đấy.”
“Chị dám nói chị không thích Tống Diễm sao?”
Ngay lập tức, ánh mắt dò xét từ xung quanh lại đổ dồn về tôi.
“Các cậu thấy sắc mặt Hạ Đường vừa rồi không, dữ quá trời.”
“Nghe nói Hạ Đường ganh tỵ với Hạ Chỉ, không ngờ chị ta không buồn che giấu nữa.”
“Nói chứ hai người họ thật sự là sinh đôi hả? Hạ Chỉ xinh thế, còn Hạ Đường thì như người khác vậy.”
Những lời thì thầm đầy ác ý như thủy triều tràn vào tai tôi.
Tôi cúi đầu, móng tay bấu chặt lòng bàn tay.
Cảm giác như trở về cảnh bị cô lập bốn năm trước.
Như người từng suýt chết đuối, một lần nữa bị nhấn chìm trong biển lạnh.
Cảm giác ngạt thở cận kề cái chết.
Đột nhiên, một tiếng “RẦM” vang lên ở đầu lớp.
Tôi mơ hồ nhìn lên.
Là nhân vật còn lại trong màn kịch này — Tống Diễm.
Thiếu niên đứng ở cửa trước, ngược sáng, tay đút túi quần. Vẻ mặt đầy sát khí, đá mạnh một cú vào bàn.
“Đứa nào dám ồn thêm lần nữa thử xem?”
Ngay lập tức, cả lớp im phăng phắc.
Tôi thu ánh nhìn về, một lần nữa nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Hạ Chỉ.
Trong bầu không khí quái lạ này.
Tôi khẽ mở miệng:
“Ừ, là nhật ký của tôi, là tôi thích Tống Diễm.”
2.
Buổi tối sau giờ học thêm.
Như thường lệ, tôi đến quầy bán xúc xích nướng sau cổng trường để bán hàng.
Vừa mới nướng xong mẻ đầu tiên, Tống Diễm đã đến.
Cậu ấy mỗi tối đều có thói quen mua một cây xúc xích ở chỗ tôi.
Tôi tưởng sau chuyện buổi sáng, hôm nay cậu sẽ không đến nữa.
Ánh đèn vàng mờ mờ trên quầy chiếu lên gương mặt điển trai đầy kiêu ngạo của cậu.
Một tay cắm túi quần, cậu thẳng thắn hỏi: “Cậu thích tôi à?”
Tay tôi đang lật xúc xích thì khựng lại.
Một lúc sau, tôi mới khẽ khàng “ừ” một tiếng.
Tống Diễm hơi nhướng mày.
“Tôi không thích kiểu như cậu.”Giọng cậu ấy lười nhác, không giống đang từ chối cũng chẳng giống cảnh báo.
Chỉ như nói vu vơ vậy thôi.
Tôi mím môi im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi biết chứ.”
Tống Diễm đẹp trai lại xuất thân tốt. Là anh chàng phong lưu, bất cần thuộc top nhân vật nổi bật trong trường.
Tuy nhiên người như vậy, trong chuyện tình cảm cũng rất tùy tiện. Bạn gái của “trai đẹp Tống” hầu như mỗi tháng đều đổi một người.
Tống Diễm thay người yêu như thay áo vậy. Các cô gái đó đều là dạng eo thon chân dài, khí chất lạnh lùng sắc sảo chứ không phải kiểu tầm thường như tôi – một con mọt sách chẳng ai để ý tới
Vào một buổi sáng sớm tại cổng trường. Tôi từng thấy một chị lớp trên khối nghệ thuật níu áo Tống Diễm, cầu xin quay lại.
Dù chị gái đó có khóc lóc thế nào mặt cậu ấy đều không cảm xúc, giật áo ra.
Giọng lạnh tanh: “Tôi đã nói rồi, mối quan hệ này chỉ là lợi dụng lẫn nhau, dừng lúc nào cũng được, đừng đặt tình cảm vào.”
Thật là vô tình!
Trong gió lạnh, cô gái mảnh mai càng khóc dữ dội hơn.
Ngược lại chàng trai cao lớn thì đứng đó, lạnh lùng. Cuối cùng, không chịu nổi nữa cậu nhíu mày, ném áo khoác cho người con gái.
Quay trở lại hiện tại. Tôi nhanh tay cho xúc xích vào túi, đưa cho Tống Diễm:
“Mười tệ, cậu chuyển khoản hay tiền mặt đều được.”
Tống Diễm rút điện thoại ra, tiện miệng hỏi: “Tăng giá rồi à?”
Tôi ngắn gọn: “Ừ.”
Âm thanh thông báo chuyển tiền vang lên, lạnh tanh. Lúc đó có người khách khác đi tới: “Chủ quán, cho hai xiên xúc xích, bao nhiêu tiền vậy?”
Tôi gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Hai xiên năm tệ.”
Tống Diễm im lặng đứng một bên liếc nhìn tôi một cái.
Đợi người kia đi rồi, cậu xoa cằm, chán nản nói: “Chỉ tăng giá một mình tôi thôi à?”
“Giận rồi à?”
“Này!!!”
Tôi bực mình không thèm đáp trả lại.
Giờ đã sang cuối thu, gió lạnh thổi qua, lá cây hương chương xào xạc. Một lúc sau tôi siết chặt tay, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Tống Diễm: “Tống Diễm, nếu cậu không thích tôi thì đừng trêu tôi.”
Tống Diễm ngẩn người, có vẻ ngạc nhiên vì lời tôi nói.
Cậu đưa tay gãi sau gáy có chút khó hiểu: “Như thế mà cũng gọi là trêu à?”
Tôi cụp mắt: “Vì tôi thích cậu, nên bất kỳ hành động nào của cậu với tôi cũng là trêu chọc.”
Lý lẽ tôi vô lý như vậy đấy.
Nhưng Tống Diễm lại nghe vào, rồi rời đi.
Trước khi đi, cậu đặt lên bàn một hộp socola. “Trả cậu kẹo lần trước này.”
Tôi mở hộp socola được gói tinh tế đó ra. Những viên socola được xếp thẳng hàng nhìn rất đẹp mắt. Muốn ăn thử một viên ghê.
…Rất ngọt.
⸻
Chả là tối thứ bảy tuần trước, tôi tình cờ gặp Tống Diễm.
Khi đó cậu vừa đánh nhau với đám nào đó xong. Trên người đầy vết thương, sắc mặt tái nhợt, dựa vào góc hẻm chật hẹp và ẩm ướt.
Tôi ngồi xổm trước mặt cậu, hỏi: “Tống Diễm, cậu thua à?”
Cậu bật cười vì tức, trừng mắt nhìn tôi: “Cả đời ông đây chưa từng thua trận nào.”
“Nhận thua thì có gì mất mặt đâu chứ.”
Vừa dứt lời một ánh mắt sắc lẻm liếc tới làm tôi giật thót.
Cậu ấy không nói gì nữa, mắt nhắm lại, cau mày thở dốc.
Nhìn thế nào cũng không giống người chiến thắng mà…
Mồ hôi làm tóc mái dính lên trán, vết thương ở trán và khóe môi vẫn còn rỉ máu.
“Vậy sao nhìn cậu thảm thế này?”
Cậu hé mắt, giọng khàn đặc: “Chưa từng thấy người bị hạ đường huyết à? Học sinh ngoan.”
“Có kẹo không?”
Tôi lục trong túi: “Chắc là có.”
Một phút sau, Tống Diễm nhìn viên kẹo gừng trong tay tôi, im lặng.
“Cái này cũng gọi là kẹo?”
“Không thì là gì?” Tôi mở gói, không cho cậu phản ứng mà nhét thẳng vào miệng cậu.
Cậu nhíu mày nhấm nháp một lúc.
Rồi yếu ớt bình luận: “Thế giới này sao lại có loại kẹo… dở thế này chứ…”
”…Không ăn thì thôi!”
You cannot copy content of this page
Bình luận