Trong Tình Yêu Ai Là Người Có Lỗi

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Khi đó tôi và Tần Trạm mới bên nhau chưa bao lâu, tôi chỉ nghĩ anh bận việc công ty, còn từng khuyên anh về công ty một chuyến, nhưng anh đã từ chối.

 

Lý do mà tôi nhớ rõ thời gian đến vậy là vì hai ngày sốt đó trùng hợp đúng vào dịp kỷ niệm một tháng yêu nhau của tôi và Tần Trạm.

 

Giờ nghĩ lại, thời gian hoàn toàn trùng khớp.

 

16

 

Tôi lặng lẽ nhìn anh.

 

Rõ ràng chúng tôi từng hiểu nhau đến như vậy, hiểu từng biểu cảm nhỏ nhất của nhau, quen thuộc từng tấc da thịt của nhau.

 

Nhưng mà.

 

Bỗng nhiên tôi cảm thấy anh xa lạ đến thế.

 

“Tần Trạm.”

 

Khi tôi cất tiếng gọi tên anh, mới nhận ra giọng mình run rẩy đến nhường nào.

 

“Khi anh ở bên cạnh tôi vì tôi bị sốt, thì có một người phụ nữ khác đang cận kề cửa tử vì anh để sinh con!”

 

“Thì ra, người bạn trai yêu tôi đến tận xương tủy đó, lại đổi bằng cái giá là một người chồng vô trách nhiệm của người khác.”

 

Tần Trạm không nói gì, chân mày anh nhíu chặt.

 

Tôi hít một hơi sâu, ngẩng lên nhìn anh, hỏi ra điều mà bấy lâu nay tôi luôn thắc mắc.

 

“Anh xăm tên tôi trên ngực, cô ấy không làm ầm với anh sao?”

 

Tần Trạm lắc đầu.

 

“Cô ấy không biết.”

 

Anh nói: “Tôi chưa từng chạm vào cô ấy nữa.”

 

Cũng phải thôi, ba năm yêu nhau, đêm nào Tần Trạm cũng ngủ ở “nhà” của chúng tôi.

 

Còn vợ con anh, liệu anh đã ở bên họ được mấy lần?

 

Tần Trạm châm một điếu thuốc.

 

Trong phòng không mở cửa sổ, khói thuốc nhanh chóng lan tỏa.

 

Vài câu ngắn gọn, anh kể về quá khứ của mình và cô ta.

 

Khi mẹ Tần Trạm còn sống, bà ta ép anh phải kết hôn ở quê nhà với một cô gái cùng làng, người đã đính ước với anh từ nhỏ.

 

Tần Trạm không đồng ý, nhưng mẹ anh lại làm ầm lên, hôm sau thì ngã bệnh.

 

Họ hàng thay nhau đến khuyên nhủ, bảo anh cưới để giải xui cho mẹ.

 

Cô gái đó từng lén tìm đến gặp Tần Trạm, bày tỏ tình cảm với anh, nhưng sau khi bị từ chối, cô ta tỏ ra hiểu chuyện, khuyên anh đừng buồn phiền và rằng nếu anh không muốn, cô ta sẽ thuyết phục hai bên hủy hôn.

 

Nhưng sau đó, cô ta lại lén bỏ thuốc vào nước của Tần Trạm. Thuốc đó là cô ta mua từ một người bán rong, cũng không rõ có hiệu quả hay không.

 

Sự thật đã chứng minh, có hiệu quả.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô gái trong trắng đã bị anh làm tổn thương, vệt máu đỏ trên ga giường trở thành gông xiềng mà anh không thể nào thoát ra.

 

Cuối cùng, Tần Trạm vẫn phải nhượng bộ.

 

Họ đi đăng ký, nhưng không tổ chức lễ cưới.

 

Chỉ duy nhất một lần đó, cô ta đã mang thai.

 

Tần Trạm chỉ ở lại quê hai ngày rồi quay về thành phố này, và vài tháng sau, chúng tôi bắt đầu yêu nhau.

 

Anh giấu diếm tất cả, đặt tôi trong lòng bàn tay, nâng niu chăm sóc.

 

Cho đến khi tôi vô tình phát hiện ra tài khoản WeChat khác của anh.

 

Vợ hợp pháp của anh, luôn sống cùng đứa con ở quê nhà. Anh chu cấp cho cô ta rất nhiều tiền và thường xuyên về thăm con.

 

Nhưng anh không bao giờ qua đêm ở đó.

 

Tần Trạm nói rằng lần này anh đã bù đắp cho cô ta rất nhiều, cuối cùng cô ta cũng đồng ý ký đơn ly hôn.

 

Anh đã trao cho cô ta gần như tất cả những gì mình có thể.

 

Thế nhưng, tôi lại không thể nói nên lời.

 

Anh yêu tôi sâu đậm như vậy, nhưng tình yêu đó lại được xây dựng trên nền tảng của việc tổn thương một người phụ nữ khác yêu anh.

 

Nó phải trả giá bằng sự tan vỡ của một gia đình có một đứa trẻ.

 

Tình yêu của anh khiến tôi phải đứng ở bên kia của đạo đức, biến tôi thành người thứ ba đáng bị khinh miệt.

 

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

 

“Tần Trạm, đến giờ anh vẫn không hiểu sao?”

 

“Chúng ta không thể quay lại được nữa, dù anh đã ly hôn, chúng ta cũng không thể quay lại.”

 

“Trong mối quan hệ này đã chất chứa quá nhiều phản bội và dối trá, dù anh có làm gì bây giờ, chúng ta cũng đã kết thúc rồi.”

 

Nói xong, tôi mở cửa: “Anh đi đi.”

 

“Tôi sẽ coi như hôm nay anh chưa từng đến.”

 

17

 

Hôm đó, Tần Trạm im lặng rất lâu rồi rời đi.

 

Từ đó về sau, anh không còn tìm tôi nữa.

 

Thực ra, mỗi đêm sau khi chia tay anh, tôi đều ngủ rất không yên.

 

Tôi luôn gặp ác mộng, lặp đi lặp lại giấc mơ về cảnh chúng tôi chia tay.

 

Thường thì tôi sẽ tỉnh dậy trong nước mắt.

 

Nhưng đồng thời, tôi cũng thấy nhẹ nhõm.

 

Rồi mọi thứ sẽ tốt hơn, tất cả sẽ được buông bỏ thôi.

 

Cho đến một ngày, trong buổi liên hoan công ty, một đồng nghiệp tùy tiện hỏi tôi có tin vào tình yêu không.

 

Tôi im lặng rất lâu, rồi cười nói không còn tin tưởng lắm.

 

Tôi đã từng tin.

 

Người đó đã làm mọi điều cảm động nhất trên đời vì tôi, đặt tôi trong lòng mà nâng niu.

 

Nhưng tôi lại là kẻ thứ ba bên ngoài cuộc hôn nhân của anh.

 

Vậy rốt cuộc, tình yêu là gì đây?

 

Một đồng nghiệp thích tò mò lại hỏi về chuyện tình cũ của tôi, tôi uống một ngụm rượu, cười nói: “Đã quên hết rồi.”

 

 

Thỉnh thoảng tôi vẫn nhìn thấy bóng dáng của Tần Trạm.

 

Ở dưới lầu nhà tôi, bên lề đường, hay trong nhà hàng.

 

Anh thường đi theo tôi, âm thầm nhìn từ xa, nhưng chưa bao giờ bước tới.

 

Còn tôi, cũng luôn giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục cuộc sống của mình.

 

Cho đến khi —

 

Tôi bị bắt cóc.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page