Có cô gái nào chịu nổi chứ?
Dù sao tôi cũng không thể.
Nhưng giây phút này, tôi chỉ lặng lẽ nhận lấy micro, nhìn xuống Tần Trạm ở dưới khán đài.
“Mọi người đoán không sai, cuộc thi lần này thực sự có nội tình. Giải nhất này tôi không giành được một cách quang minh chính đại, không nhận cũng được.”
Nói xong, tôi ném micro lại cho MC, mang theo tác phẩm dự thi rời khỏi sân khấu.
Tôi nghĩ.
Có lẽ Tần Trạm đang như kẻ đuối nước nắm lấy bất cứ cọng rơm nào, nhưng anh ấy ngày càng không hiểu tôi nữa.
Giải nhất kiểu này chỉ khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm đến tác phẩm mà mình đã dồn hết tâm huyết.
Đúng là tôi cần tiền, nhưng cũng không bao giờ chấp nhận khoản mười vạn tệ của Tần Trạm dưới cách này.
Như tôi dự đoán, Tần Trạm không đuổi theo tôi.
Anh vẫn ngồi ở hàng ghế giám khảo, lặng lẽ nhìn tôi rời đi.
15
Nhờ “ân huệ” của Tần Trạm, sau cuộc thi đó, thông tin sơ yếu lý lịch của tôi không biết đã bị ai công khai ra ngoài.
Không chỉ một công ty chủ động liên hệ với tôi, mời chào với mức đãi ngộ khá hấp dẫn.
Suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng tôi chọn một công ty có tiềm năng và năng lực không tồi.
Tháng lương đầu tiên được phát, tôi rút ra sáu nghìn tệ để gửi vào thẻ ngân hàng của Phó Chinh rồi gửi thẻ về biệt thự của anh ta.
Chiều hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Phó Chinh:
“Cần tiền thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với anh.”
Sau khi làm thẻ ngân hàng này, tôi chưa từng liên lạc với ai, vậy mà Phó Chinh vẫn có thể tìm được tôi.
Cũng không có gì bất ngờ.
Với năng lực của Phó Chinh, việc tìm một người trong thành phố này chẳng khác nào dễ như trở bàn tay.
Và Tần Trạm cũng vậy.
Khi cuộc sống của tôi dần trở nên yên bình, vào một buổi tối nọ, tôi đi làm về một mình.
Lại gặp Tần Trạm dưới lầu.
Nói đúng hơn là anh đã chặn tôi dưới lầu.
Anh trông càng già dặn và khắc khổ hơn so với lần gặp trước, như thể đã rất lâu không ngủ được một giấc yên ổn.
Thực lòng mà nói, tim tôi vẫn nhói lên một chút.
Nói buông bỏ nghe thì dễ, nhưng thật sự làm được lại khó tựa lên trời.
May mắn là lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.
Tôi vòng qua anh, tiếp tục bước lên lầu.
Nhưng cổ tay tôi lại bị anh nắm chặt.
Tần Trạm nắm rất chặt, dù tôi có giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Anh nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: “Bội Nhan, anh đã ly hôn rồi.”
Tôi sững người.
Sau một lúc lâu, tôi không dám tin nhìn anh: “Anh nói gì?”
Đúng lúc giờ cao điểm tan tầm, dưới lầu người qua lại tấp nập, Tần Trạm kéo tôi vào hành lang.
“Vào trong nói.”
Căn hộ tôi thuê ở tầng một, anh đi thẳng đến cửa nhà tôi, thành thạo mở khóa mật mã.
Mật mã là ngày sinh của tôi.
Cho đến khi bị anh kéo vào phòng, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Anh bật đèn.
Tần Trạm nhíu mày, nhìn quanh đồ đạc trong phòng: “Em sống ở đây à?”
So với “nhà” mà tôi và Tần Trạm từng sống, nơi này quả thực chẳng có gì đáng nhìn.
Chỉ là căn hộ một phòng, tầng một, tối tăm, nhiều muỗi, kém riêng tư.
Nhưng…
Ở đây tôi lại thấy yên tâm.
Tôi giật tay ra khỏi anh, đứng tựa vào cửa, lạnh lùng nhìn anh.
“Anh vừa nói—”
“Anh ly hôn rồi.”
Anh lại nhắc lại lần nữa.
Tần Trạm bước đến gần tôi, giọng điệu dịu dàng hơn bao giờ hết: “Nhan Nhan, anh đã cắt đứt hết mọi thứ trong quá khứ, bây giờ anh đứng trước mặt em, là một Tần Trạm hoàn toàn trong sạch.”
“Chúng ta bắt đầu lại, được không?”
Anh muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi tránh né.
Tôi từng nghĩ.
Nếu Tần Trạm quay lại tìm tôi, tôi sẽ phản ứng thế nào.
Lúc đó, tôi nghĩ, có lẽ sẽ không kìm được mà bật khóc.
Nhưng lúc này, mắt tôi khô khốc, không có chút nào muốn khóc.
Ngược lại, tôi còn đang cười lạnh.
“Tần Trạm, bây giờ anh thực sự khiến tôi thấy ghê tởm.”
Tần Trạm sững sờ.
Đôi mắt ấy vẫn sâu thẳm như ngày trước, đuôi mắt hơi cụp xuống.
Nhưng giờ đây, ánh mắt đó tràn đầy kinh ngạc.
Có lẽ anh thật sự không hiểu, tại sao khi anh cắt đứt quá khứ, đến với tôi với hai bàn tay trắng, tôi lại vẫn mắng anh.
“Tôi đã xem qua trang cá nhân của cô ấy, cô ấy có vẻ rất yêu anh, cũng không giỏi tranh giành, chắc là yêu một cách rất hèn mọn.”
“Thậm chí, khi tôi chỉ lướt qua một cách sơ sài, cũng nhìn thấy cô ấy đã đăng nhật ký sinh con. Khi cô ấy sinh con khó khăn, anh không có mặt. Đến hai ngày sau khi con chào đời, anh mới lững thững trở về.”
Hai tay tôi buông thõng bên người, ngón tay khẽ nắm chặt.
Tôi nhớ lại khoảng thời gian đó.
Lúc đó, tôi đang bị sốt.
Thực ra cũng không phải là sốt cao không dứt, nhiệt độ cao nhất chỉ có 38 độ 8 mà thôi.
Tôi vẫn nhớ rõ hai ngày đó điện thoại của Tần Trạm liên tục đổ chuông, còn anh thì vừa tự tay chăm sóc tôi, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại với vẻ hơi bực bội.
You cannot copy content of this page
Bình luận