Tôi ở tầng hai, còn anh ở trong sân, ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong không gian.
Tần Trạm sững lại, lập tức vứt điếu thuốc, bước nhanh về phía tôi hai bước.
Nhưng giây tiếp theo, tôi nhanh chóng kéo rèm cửa lại.
Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói mới miễn cưỡng làm tôi tỉnh táo lại.
Tần Trạm như vậy, đúng là một lưỡi dao dịu dàng, nhát nào cũng chí mạng.
Nếu như trước đây anh có đối xử tệ với tôi dù chỉ một chút, có lẽ khi phát hiện ra bất ổn, tôi đã có thể dứt khoát rời đi mà không chút vướng bận.
Nhưng suốt hơn ba năm bên nhau, anh không bao giờ qua loa, mọi người đều nghĩ rằng anh yêu tôi sâu đậm.
Thế nhưng, không ai biết rằng tôi chẳng qua chỉ là một chú chim hoàng yến được anh nuôi bên ngoài cuộc hôn nhân của mình.
Thậm chí, có lúc tôi còn không thể phân biệt nổi, giữa tôi và vợ của anh, rốt cuộc ai mới là người đáng thương hơn.
…
Một đêm không ngủ.
Trong phòng kéo rèm dày, tôi chỉ có thể nhìn qua khe hở để phân biệt ánh sáng bên ngoài.
Trời đã sáng.
Tôi bước ra khỏi biệt thự.
Tần Trạm không biết đã đi đâu, sân nhà trống trải vắng vẻ.
Biệt thự của Phó Chinh có vị trí rất tốt, tôi ra ngoài và đón một chiếc taxi.
Trong hai ngày tiếp theo, tôi rút năm ngàn tệ từ thẻ của Phó Chinh, đổi sim điện thoại, thuê một căn phòng, mua một ít vật dụng cần thiết cho sinh hoạt.
Tần Trạm không thể tìm được tôi, và tôi cũng không muốn gặp lại anh.
Có những người, gặp lại chỉ khiến bản thân lún sâu thêm, vốn dĩ không nên gặp lại.
Trong khoảng thời gian còn lại, tôi tự nhốt mình trong phòng, vùi đầu vào thiết kế.
Tôi là một nhà thiết kế trang sức, dù ba năm qua được Tần Trạm nuôi dưỡng, tôi chưa từng ngừng làm việc.
Có lẽ thất bại trong tình trường thì thành công trong sự nghiệp, sau những biến cố này, tôi khóa mình lại, ép bản thân quên đi quá khứ, tập trung thiết kế —
Ngược lại cảm hứng lại trào dâng.
Một ngày một đêm không ngủ, tôi đã hoàn thành bản thảo.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là tác phẩm mà tôi hài lòng nhất trong nửa đời đầu của mình.
Thật trùng hợp, gần đây trong thành phố đang tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức.
Nhìn bản thảo trước mặt, tôi chỉ do dự vài giây rồi quyết định đăng ký tham gia.
Tình yêu đã c/h/ế/t, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục chứ.
13
Trải qua một tuần, cuối cùng tôi cũng hoàn thành tác phẩm mà mình hài lòng nhất.
Những ngày này, tôi ép bản thân quên đi những chuyện cũ lộn xộn, dồn hết tâm trí vào công việc.
Mỗi tối, tôi chỉ đi ngủ khi đã kiệt sức, ngã lưng xuống giường là ngủ ngay, không còn tâm trí nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Khi thiết kế hoàn thành, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng lại bất chợt thấy trống trải.
Trong đầu không tự chủ hiện lên những ký ức ngày trước.
Hồi đó, mỗi lần hoàn thành một tác phẩm mà tôi ưng ý, tôi đều sẽ nhờ Tần Trạm dẫn đi ăn lẩu.
Anh không ăn được cay, nhưng chưa bao giờ gọi nồi lẩu uyên ương, mỗi lần đều lặng lẽ ăn cùng tôi.
Ăn đến khi mặt đỏ bừng, mồ hôi đọng trên trán.
…
Chỉ cần nghĩ đến những điều này, tôi lại cảm thấy phiền muộn không rõ lý do.
May mắn thay, cuộc thi thiết kế trang sức sắp bắt đầu rồi.
Ngày diễn ra cuộc thi, tôi mang bản thiết kế ra ngoài và bắt taxi đến địa điểm thi. Nghe nói, giải nhất lần này lên tới mười vạn tệ.
Đây là mức thưởng cao chưa từng có.
Vì thế, rất nhiều người tham gia, ai cũng tự tin muốn giành giải nhất.
Tôi cũng vậy.
Cho đến khi —
Tôi nhìn thấy Tần Trạm ở hiện trường.
Anh mặc bộ vest chỉnh tề, ánh mắt sắc bén, ánh nhìn dường như nhẹ nhàng đáp lên người tôi, nhưng lại nặng tựa ngàn cân.
Qua đám đông, tôi sững sờ nhìn anh.
Nhiều ngày không gặp, anh dường như già đi rất nhiều.
Giống như tôi, dưới mắt anh cũng có một quầng thâm, người luôn chú ý đến ngoại hình như anh, nay lại có thêm một lớp râu lởm chởm trên cằm.
Lấy lại bình tĩnh, tôi dời mắt đi.
Còn Tần Trạm cũng không đến tìm tôi.
Anh biết, tôi sẽ không bao giờ quay lại với anh.
14
Cuộc thi diễn ra rất thuận lợi.
Tôi giành được giải nhất một cách dễ dàng, thuận lợi đến mức có chút bất thường.
Khi xung quanh mọi người bắt đầu xì xào bàn tán rằng có gì đó khuất tất, tôi bất chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn kéo một nhân viên bên cạnh để hỏi về nhà tài trợ cho cuộc thi lần này.
Quả nhiên.
Là công ty của Tần Trạm.
Và cuộc thi thiết kế trang sức được tổ chức rầm rộ lần này, chẳng qua cũng chỉ là một cách để Tần Trạm gặp tôi.
Không khó hiểu, giải thưởng của những cuộc thi nhỏ trước đây cao nhất cũng chỉ đến vài vạn, cớ sao giải lần này lại bất ngờ lên tới mười vạn tệ.
Có lẽ vì gần đây liên tục thức đêm, đầu óc tôi có phần uể oải, phản ứng cũng chậm chạp hơn.
Khi MC mời tôi lên sân khấu nhận giải, tôi bước lên một cách chậm rãi.
Dưới khán đài, Tần Trạm đang nhìn tôi.
Ánh mắt anh nhìn tôi thậm chí vẫn dịu dàng, say đắm như trước đây.
Tôi từng lưu luyến ánh mắt ấy nhất.
Người đàn ông luôn bị coi là thủ đoạn tàn nhẫn, không dễ với tới trong mắt người khác, nhưng khi nhìn tôi, ánh mắt anh luôn chứa đầy sự dịu dàng.
You cannot copy content of this page
Bình luận