Trong Tình Yêu Ai Là Người Có Lỗi

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Tôi gật đầu.

 

“Em có thể.”

 

Phó Chinh khẽ cười, anh ta không tiếp tục xoáy vào vấn đề này, ngược lại hỏi tôi: “Khi nào em định quay lại với anh ấy?”

 

“Ngày mai.”

 

“Được thôi.”

 

Phó Chinh dập tắt điếu thuốc, đứng lên tiến đến bên tôi: “Ngủ sớm đi.”

 

Anh ta đặt tay lên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng xoa một chút.

 

Ánh mắt anh ta nhìn tôi lúc nào cũng trong sáng, không có chút ham muốn, đôi khi nhìn kỹ, dường như còn mang theo sự xót thương.

 

Tôi khẽ nói một câu chúc ngủ ngon, rồi quay người lên lầu.

 

Khi đi tới góc cầu thang, trong khóe mắt, tôi thoáng thấy anh ta vẫn đứng yên trước cửa phòng, đầu ngón tay ánh lên một điểm đỏ rực, lúc sáng lúc tối.

 

9

 

Nhưng tôi đã không thể chờ đợi để cùng Tần Trạm tiếp tục bên nhau.

 

Sáng hôm sau, vừa rửa mặt xong và xuống lầu, tôi nghe thấy có người gõ cửa.

 

Bữa sáng thường do dì giúp việc chuẩn bị. Tần Trạm và Phó Chinh dậy rất sớm, khi tôi xuống, họ đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa.

 

Tôi xỏ đôi dép lê, bước ra mở cửa.

 

Kỳ lạ thay, nhà Phó Chinh ngoài Tần Trạm ra, chưa từng có ai đến.

 

Cửa mở, đứng bên ngoài là một người phụ nữ cùng một đứa bé trai.

 

Người phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại phức tạp khó tả, dường như mang theo chút ác ý.

 

Đứa trẻ cô ta nắm tay chỉ chừng ba, bốn tuổi, trắng trẻo đáng yêu. 

 

Nhưng nhìn kỹ, các đường nét trên gương mặt nó lại có chút giống một người nào đó.

 

“Tôi có thể giúp gì cho hai người?” Tôi nghi hoặc hỏi.

 

Người phụ nữ trước mặt khẽ nói: “Tôi đến tìm Tần Trạm.”

 

Lời vừa dứt, từ phía bàn ăn vang lên một âm thanh trong trẻo.

 

Quay đầu lại, tôi thấy chiếc thìa sắt trong tay Tần Trạm rơi xuống đất.

 

Anh lập tức đứng dậy, vẻ mặt đầy giận dữ: “Ai cho các người đến đây?”

 

Ánh mắt tôi lướt qua Tần Trạm, rồi dừng lại trên người hai mẹ con trước mặt.

 

Đặc biệt là đứa bé trai ấy.

 

Tôi nhìn chăm chú gương mặt nó, từ đường nét chân mày thoáng thấy vài phần giống với Tần Trạm.

 

Có lẽ, tôi đã hiểu vì sao mình và Tần Trạm lại chia tay.

 

Người phụ nữ trước mặt, đôi mắt dần đỏ lên, giọng nói run rẩy, càng khẳng định suy đoán của tôi.

 

Cô ta nói:

 

“Cô là Bùi Nhan đúng không?

 

Tôi là vợ của Tần Trạm, còn thằng bé này là…”

 

“Đủ rồi!”

 

Lời cô ta chưa dứt, đã bị tiếng hét của Tần Trạm cắt ngang.

 

Đột nhiên, tôi cảm nhận được một vòng tay ấm áp quanh eo.

 

Là Tần Trạm, anh vội vã ôm tôi vào lòng, giọng nói run run: “Đừng nghe cô ta nói, anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi một lát.”

 

Giọng nói của Tần Trạm mang theo chút run rẩy, người vốn dĩ luôn bình tĩnh tự chủ như anh, lúc này lại có vẻ hoảng loạn.

 

Hoảng loạn điều gì chứ?

 

Hoảng loạn vì… tất cả đều là sự thật.

 

Ngực tôi nặng trĩu, những lời của người phụ nữ kia cứ quanh quẩn trong đầu, lặp đi lặp lại không ngừng.

 

Cơn đau đầu dữ dội ập đến, như muốn xé toạc tâm trí.

 

Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, tôi dường như nhớ ra điều gì đó.

 

Điện thoại của Tần Trạm, nhóm phụ huynh trong trường mẫu giáo, dòng trạng thái trên mạng xã hội của mẹ Tần Trạch Nhiên…

 

Tần Trạm và người phụ nữ đó dường như vẫn đang nói chuyện.

 

Tôi có thể nghe thấy tiếng anh hét, cảm nhận được sự sụp đổ trong cảm xúc của anh, nhưng rốt cuộc họ đã nói những gì, tôi lại chẳng thể nghe rõ lấy một câu.

 

Bất chợt.

 

Tôi đẩy Tần Trạm ra.

 

Trong ánh mắt lo lắng của anh, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

Chưa kịp nói gì, nước mắt đã lăn dài trên má.

 

Dòng lệ làm nhòa đi tầm nhìn, cả gương mặt anh tôi cũng không nhìn rõ.

 

Tôi cắn chặt môi, mãi một lúc lâu sau, dưới ánh mắt chăm chú của Tần Trạm, tôi lùi lại một bước.

 

“Tần Trạm, tôi đã nhớ ra rồi.”

 

10

 

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều sững sờ.

 

Kể cả Phó Chinh.

 

Vốn đang ngồi bên bàn, điềm tĩnh nhấp trà, Phó Chinh nghe vậy cũng đứng dậy và bước tới.

 

Chỉ là, anh ta không nói gì trong giây phút ấy.

 

Cuối cùng, phá vỡ sự im lặng là cậu bé khoảng ba tuổi.

 

Thằng bé buông tay mẹ, bước đến ôm lấy chân Tần Trạm, giọng nói vẫn còn mang nét ngây thơ.

 

“Ba ơi, con đói, con muốn ăn hamburger!”

 

“Là quán mà ba mẹ đã dẫn con đến…”

 

Tần Trạm liếc tôi.

 

Còn tôi thì quay đầu đi, tránh ánh mắt của anh.

 

Vài giây sau, Tần Trạm cúi xuống, xoa đầu cậu bé: “Ngoan, để mẹ dẫn con đi trước nhé.”

 

Thằng bé mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.

 

Tôi hít một hơi sâu, nhìn về phía người phụ nữ đứng ở cửa: “Dù trong ba năm qua tôi hoàn toàn không biết chuyện gì, nhưng vẫn muốn xin lỗi chị. 

 

Chị yên tâm, từ nay tôi sẽ không còn dính líu gì với anh ấy nữa.”

 

Thậm chí, tôi còn không muốn nhắc đến tên của Tần Trạm, mà chỉ dùng từ “anh ấy” để thay thế.

 

Người phụ nữ có khuôn mặt dịu dàng, tính cách dường như có chút yếu đuối.

 

Nghe tôi nói vậy, cô ta hơi mở to mắt, dường như có chút bất ngờ.

 

Nhưng đến cuối cùng, cô ta vẫn không nói gì.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page