Những ngày ở bên anh ta khiến tôi hoàn toàn mất đi sự cảnh giác.
Anh ta chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thực tế, đối xử với tôi vô cùng dịu dàng.
Tôi nhẹ nhàng phản bác, nhưng Phó Chinh chỉ mỉm cười mà không đáp lại.
Cho đến một buổi sáng nọ.
Khi Phó Chinh đến công ty, đột nhiên có người trèo qua tường biệt thự nhảy vào.
5
Người đó dường như biết mã khóa cửa nhà của Phó Chinh. Tôi còn chưa kịp ngăn cản, anh ấy đã mở cửa bước vào.
Tôi sợ hãi nhìn anh ấy, mắt dáo dác tìm kiếm vật gì đó để phòng thân.
Tôi nắm chặt chiếc dĩa bạc trên bàn ăn, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Nhưng.
Anh ấy dường như không có ý định làm hại tôi.
Ngược lại, anh đứng ở cửa nhìn tôi, ánh mắt dõi theo từng chi tiết, rồi đôi mắt dần dần đỏ lên.
“Bùi Nhan…”
Anh khẽ gọi tên tôi.
Tôi có chút ngỡ ngàng, nhưng vẫn cảnh giác hỏi: “Sao anh biết tên tôi?”
Giọng anh khàn đặc: “Anh là Tần Trạm, em không nhận ra anh sao?”
Tần Trạm…
Tôi lắc đầu: “Không nhớ.”
Nhưng, vì sao khi nhìn thấy anh, tôi lại cảm thấy nghẹn ngào nơi lồng ngực?
Một nỗi buồn và bức bối vô cớ.
Tôi lùi lại hai bước: “A Chinh không có ở đây, nếu anh tìm anh ấy có chuyện gì thì tối quay lại, bây giờ phiền anh rời khỏi nhà tôi ngay!”
Tôi nắm chặt chiếc dĩa bạc, cố tỏ ra cứng rắn nhưng thực chất trong lòng vẫn đầy lo lắng.
Người đàn ông tên Tần Trạm trước mặt đột nhiên sững lại: “A Chinh?”
Trong ánh mắt anh lóe lên cơn giận dữ: “Anh ta để em gọi anh ta là A Chinh sao?”
“Đúng, anh ấy là bạn trai tôi.”
Tôi cố ý dọa anh, “A Chinh rất dữ dằn, tôi khuyên anh tốt nhất nên rời đi ngay. Tôi vừa gọi cho anh ấy rồi đấy.”
Nhưng thực ra, tôi còn không biết điện thoại của mình đã bị ném đi đâu.
Tần Trạm khẽ cười khẩy.
“Bạn trai?”
Thay vì lùi lại, anh tiến tới, bước nhanh đến chỗ tôi và siết chặt cổ tay tôi.
Ở khoảng cách gần, đôi mắt anh đỏ ngầu đến đáng sợ.
Anh nhíu mày nhìn tôi, giọng khàn đặc.
“Bùi Nhan, em nhìn anh đi.”
“Anh mới là bạn trai của em.”
Nói rồi, anh đột ngột kéo mở cổ áo, để lộ hình xăm trên ngực khắc tên:
Bùi Nhan.
6
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt lạnh lùng.
Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy hình xăm trên ngực anh, trong lòng tôi càng thêm đau buồn.
Cảm giác xót xa và đau khổ vô cớ chợt lấn át trái tim tôi.
Tôi nhíu mày nhìn anh: “Hình xăm chẳng nói lên điều gì cả, ai cũng có thể xăm được. Anh nói anh là bạn trai tôi, vậy hãy kể về những chuyện chúng ta đã trải qua.”
Thật ra, tôi chỉ đang kéo dài thời gian.
Chờ đợi để Phó Chinh quay lại.
Biệt thự có hệ thống an ninh, Tần Trạm vừa rồi đã leo tường vào, chắc chắn Phó Chinh bên kia sẽ nhận được thông báo.
Nhưng Tần Trạm dường như chẳng chút lo lắng.
Anh vẫn siết chặt cổ tay tôi và bắt đầu kể lại, nhưng –
Tôi nhíu mày: “Những gì anh kể, rõ ràng đều là kỷ niệm giữa tôi và A Chinh.”
Những điều này, từng chi tiết, Phó Chinh cũng đã kể với tôi.
Tần Trạm sững sờ.
“Anh ta nói… đây là những gì em và anh ta đã trải qua?”
Tôi gật đầu.
Trước khi Tần Trạm kịp nổi giận, tôi hỏi thêm: “Anh nói tôi và anh yêu nhau ba năm, hẳn là có ảnh chụp chung chứ?”
Tần Trạm nhíu mày, sắc mặt thoáng chùng xuống: “Không có.”
Tôi càng nghĩ rằng anh đang lừa dối mình.
Ai lại yêu nhau ba năm mà không có nổi một tấm ảnh chung?
Có lẽ nhận ra sự nghi ngờ trong mắt tôi, Tần Trạm nói khẽ:
“Anh không thích chụp ảnh, em rất hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi hỏi, mỗi lần đều chỉ lén chụp trộm anh thôi.”
“Hơn nữa, việc làm ăn của anh và Phó Chinh đều liên quan đến những lĩnh vực xám, không thể công khai. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, để lại ảnh chụp chung sẽ không tốt cho em.”
Ừm, lý do đưa ra có vẻ rất hợp lý, nhưng vẫn chưa đủ để tôi hoàn toàn tin tưởng.
Tuy nhiên.
Dù có tin hay không, giờ đây đã không còn quan trọng nữa, vì Phó Chinh đã quay về.
7
Phó Chinh vội vàng trở về, ngoài trời lạnh buốt, và anh ta thậm chí không kịp khoác áo.
Vừa vào cửa, khi nhìn thấy Tần Trạm đang siết chặt cổ tay tôi, gương mặt Phó Chinh tối sầm lại.
“Buông tay ra.”
Phó Chinh sải bước tới, đấm một cú mạnh vào mặt Tần Trạm.
Tần Trạm loạng choạng lùi lại, va vào bàn ăn phía sau, nhưng khi Phó Chinh tiếp tục tiến đến, anh không tránh né, ngược lại còn siết chặt nắm đấm và lao lên đáp trả.
Cả hai người đều mang theo vẻ hung hãn, mỗi cú đấm đều nhắm vào chỗ hiểm, chẳng khác nào quyết đấu đến cùng.
Tôi lo sợ xảy ra chuyện nghiêm trọng, lấy hết can đảm bước tới can ngăn, nhưng không biết ai đã đẩy mạnh tôi ra –
Tôi thốt lên một tiếng, ngã xuống đất, chỉ bị trầy xước khuỷu tay, không có gì nghiêm trọng.
Dù vậy, cú ngã của tôi cũng đủ để khiến họ dừng lại.
Cả hai vội vàng đỡ tôi dậy, trao đổi ánh nhìn, rồi Phó Chinh bảo tôi lên lầu về phòng trước, còn họ cùng bước ra ngoài cửa.
You cannot copy content of this page
Bình luận