Trong Tình Yêu Ai Là Người Có Lỗi

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi chưa từng nghĩ rằng, Tần Trạm lại ngoại tình.

 

Có vẻ cũng không đúng, người phá vỡ gia đình của anh mới chính là tôi.

 

Thật là nực cười.

 

Tôi lạc lõng bước vào một quán bar.

 

Trước khi vào cửa, tôi tự nhủ với mình, say một trận thật lớn, rồi sau khi tỉnh dậy sẽ nói lời chia tay với anh.

 

Nhưng tôi không ngờ sẽ gặp Phó Chinh ở đây.

 

Phó Chinh, đại ca của Tần Trạm.

 

Lớn hơn Tần Trạm ba tuổi, nhưng đã là ông trùm đứng đầu của một doanh nghiệp ngầm trong thành phố.

 

Ba năm qua ở bên cạnh Tần Trạm, tôi cũng đã gặp Phó Chinh vài lần, anh ta đối xử với người của mình cũng khá tốt, không đáng sợ như lời đồn.

 

Thấy tôi, anh ta vẫy tay gọi lại.

 

Do dự một chút, tôi vẫn bước đến.

 

“Sao lại một mình, A Trạm không ở đây à?”

 

“Ừm.”

 

Tôi không có tâm trạng để trả lời nhiều, chỉ đáp ngắn gọn.

 

Phó Chinh dường như nhận ra, cũng không hỏi thêm, lấy một chiếc ly trống, rót rượu rồi đẩy về phía tôi.

 

“Có chuyện gì, muốn nói không?”

 

Tôi tất nhiên sẽ không nói.

 

Nhưng, sau khi uống vài vòng, cơn say bắt đầu làm tê liệt thần kinh, tôi không nhịn được mà úp mặt xuống bàn khóc.

 

Phó Chinh hỏi tôi, trong cơn say, tôi cũng kể ra.

 

Anh ta có vẻ rất tức giận.

 

Chai rượu bị anh ta đập mạnh xuống sàn, mảnh vỡ bắn vào chân tôi, đau nhói.

 

“A Trạm đúng là ngu ngốc! Dưới tay tôi chưa từng có chuyện bẩn thỉu thế này.”

 

Nói xong, anh ta quay người rời đi, dường như gọi điện cho Tần Trạm.

 

Nhưng lúc này tôi hoàn toàn không muốn gặp anh.

 

Tôi lảo đảo bước ra khỏi quán bar, điện thoại đã bắt đầu rung liên tục, không cần nhìn cũng biết, đó là Tần Trạm.

 

Tôi nóng nảy rút điện thoại ra, chuẩn bị tắt máy –

 

Đột nhiên, tiếng phanh xe chói tai vang lên.

 

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị đâm mạnh văng ra xa.

 

Cảm giác mất trọng lực bất chợt, sau đó là cú ngã nặng nề xuống đất, nội tạng dường như đều bị xô lệch, đau đớn không tả nổi.

 

Trong cơn mơ màng, hình như có ai đó gọi tên tôi.

 

Tôi cố mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu như ngàn cân.

 

Rồi chìm vào hôn mê hoàn toàn.

 

4

 

Mở mắt ra, trước mắt tôi là một nơi xa lạ.

 

Đây là đâu?

 

Tôi chống tay lên giường cố ngồi dậy, nhưng hoàn toàn không có chút sức lực nào.

 

Nhưng điều khiến tôi hoảng sợ nhất không phải là vậy.

 

Điều khiến tôi sợ hãi nhất là tôi nhận ra, dường như mình không nhớ được gì.

 

Tôi không nhớ quá khứ của mình, cũng không biết tại sao mình lại nằm ở đây.

 

Thậm chí không nhớ mình tên là gì.

 

Đang bần thần suy nghĩ, cánh cửa đột ngột mở ra, có người bước vào.

 

Tôi có chút căng thẳng.

 

Một gương mặt hiện ra trong tầm mắt tôi, một gương mặt khá anh tuấn, nhưng đôi mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng sắc bén như sát khí.

 

Ánh mắt anh ta khiến trái tim tôi run rẩy.

 

“Anh là…”

 

Tôi cất giọng khẽ khàng, mới nhận ra giọng mình khản đặc.

 

Người đó sững sờ: “Em không nhớ gì sao?”

 

Tôi lắc đầu.

 

Im lặng một lúc, anh ta hỏi tiếp: “Vậy, em còn nhớ tên mình là gì không?”

 

Tôi lắc đầu lần nữa.

 

Anh ta dừng lại vài giây, rồi mỉm cười.

 

“Em tên là Bùi Nhan.”

 

Bùi Nhan…

 

Tôi khẽ nhẩm lại tên mình, sau đó ngẩng lên nhìn anh: “Vậy còn anh?”

 

Anh ta là gì của tôi?

 

Anh ta ngồi xuống bên giường, ánh mắt sắc lạnh giảm đi đôi chút, trông có vẻ dịu dàng hơn.

 

“Anh tên là Phó Chinh.”

 

“Anh là bạn trai của em.”

 

Bạn trai?

 

Tôi có chút ngạc nhiên, tỉ mỉ quan sát lại từng nét mặt anh ta; người này không khiến tôi cảm thấy khó chịu, nhưng –

 

Cũng không có chút cảm giác rung động nào.

 

Anh ta có một đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, ánh mắt sắc sảo đến mức khiến người ta rùng mình.

 

Anh ta liếc tôi một cái, dường như đã đoán được suy nghĩ của tôi, liền nói khẽ:

 

“Lần đầu tiên em gặp anh, sợ đến không chịu nổi, nhưng về sau, có lẽ vì ở bên nhau lâu ngày, em lại dính anh không rời.”

 

Tôi vẫn bán tín bán nghi: “Thật không?”

 

Phó Chinh lại kể cho tôi nghe một số chuyện trong quá khứ của chúng tôi, nghe có vẻ rất êm đẹp.

 

Tôi vẫn còn hoài nghi, nhưng anh ta không có ý định hại tôi, lại chăm sóc tôi rất chu đáo.

 

Dần dần, tôi cũng buông bỏ sự cảnh giác.

 

Hơn nữa, dù Phó Chinh nói anh ta là bạn trai của tôi, nhưng biết tôi đang trong tình trạng mất trí nhớ chưa hồi phục, anh ta không bao giờ có hành động thân mật quá đà, không hề vượt giới hạn.

 

Điều này khiến tôi rất an tâm.

 

Tôi ở lại biệt thự riêng của anh ta để dưỡng thương, mỗi ngày đều có bác sĩ riêng đến kiểm tra tình hình của tôi.

 

Phó Chinh dường như rất giàu có, nhưng tôi không biết anh ta làm nghề gì.

 

Hơn nữa, anh ta luôn về nhà đúng giờ để ở bên tôi, chưa từng thấy anh ta ra ngoài xã giao, cũng không có họ hàng bạn bè nào đến nhà thăm cả.

 

Vì tò mò, tôi đã hỏi anh ta.

 

Phó Chinh chỉ xoa đầu tôi và nhẹ nhàng nói: “Vì người ta không dám đến nhà anh, anh là người rất đáng sợ đấy.”

 

Đáng sợ sao?

 

Tôi khẽ bĩu môi.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page