Anh chỉ cười, không nói thêm gì.
Sau đó…
Ý thức của Tần Trạm dần trở nên mơ hồ, tôi không ngừng gọi tên anh, nhưng anh chỉ thỉnh thoảng tỉnh táo trong giây lát.
Anh khẽ cười, nhưng vẫn siết chặt lấy tay tôi.
“Bùi Nhan.”
“Anh thường… nghĩ rằng, nếu… kiếp sau thật sự có, anh có thể gặp em trong một hoàn cảnh trong sạch… thì tốt biết bao.”
Tôi siết chặt tay anh, nước mắt không ngừng rơi.
Nhưng anh vẫn bất tỉnh.
Khi đưa đến bệnh viện, anh đã hoàn toàn mất ý thức.
Sau vài giờ cấp cứu, tôi vẫn nghe thấy bác sĩ nói câu “chúng tôi đã cố gắng hết sức”.
Tôi đứng ngây ở cửa phòng cấp cứu, đầu óc trống rỗng.
Không dám cử động.
Thậm chí, tôi không thể hiểu nổi “cấp cứu thất bại” mà bác sĩ nói có nghĩa là gì.
Là… Tần Trạm đã c/h/ế/t sao?
Sao có thể chứ.
Anh mạnh mẽ như thế, dường như không gì là không thể làm được.
Sao anh có thể c/h/ế/t?
Cho đến khi tôi nhìn thấy thi thể của anh.
Khuôn mặt anh lấm lem vết máu, những vệt đỏ thẫm nổi bật trên nền da trắng bệch.
Tôi đưa tay ra chạm vào, vẫn còn chút hơi ấm.
Tôi kéo tay bác sĩ, vừa khóc vừa cầu xin: “Anh ấy vẫn còn ấm, anh ấy chưa c/h/ế/t đâu, xin hãy cứu anh ấy…”
Bác sĩ còn chưa kịp nói gì, tôi đã bị đẩy ra.
Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên.
Là vợ của Tần Trạm.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, ánh nhìn hướng về phía tôi đầy hận thù.
“Tôi đã nhường anh ấy cho cô rồi! Tại sao cô còn phải hại c/h/ế/t anh ấy!”
Không màng đến lời can ngăn của bác sĩ, cô ta gào lên trách móc tôi.
Nhưng tôi không thể nói nên lời.
Tôi chỉ mong rằng người đang nằm trong phòng lạnh kia là mình.
Khi biết Tần Trạm đã có gia đình, tôi chỉ muốn dứt khoát với anh, nhưng vẫn mong anh có thể sống tốt.
Nhưng Tần Trạm đã dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ tôi.
Những gì tôi nợ anh, những gì anh nợ tôi, đã chẳng thể phân rõ nữa rồi.
Hôm ấy, tôi và cô ta mỗi người một góc trong bệnh viện, rơi những giọt nước mắt của riêng mình.
Tang lễ của Tần Trạm được tổ chức rất long trọng.
Phó Chinh dẫn theo nhiều người đến giúp lo liệu, còn vơ của Tần Trạm đứng ra với tư cách người vợ để chủ trì tang lễ.
Tôi không tiến lên, chỉ đứng từ phía xa trong đám đông, với tư cách lạc lõng và bất hợp thời, lặng lẽ tiễn anh lần cuối.
Sau khi lễ tang kết thúc, Phó Chinh đến bên tôi, định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Cuối cùng.
Anh ta không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi, bảo rằng có chuyện gì cứ gọi cho anh.
Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
Sau đó, tôi và vợ cũ của Tần Trạm cùng đi đến nghĩa trang.
Sau khi Tần Trạm mất, dường như cô ta đã cạn kiệt sức lực, cũng không còn chất vấn tôi hay nói chuyện với tôi nữa.
Trước mộ của Tần Trạm, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng.
“Cô có biết điều tôi hối hận nhất bây giờ là gì không?”
Cô ta quay đầu nhìn tôi.
Tôi lắc đầu.
Trên bức ảnh khắc trên bia mộ của Tần Trạm phủ một lớp bụi, cô ta đưa tay lên định lau, nhưng rồi dừng lại, lấy khăn giấy sạch ra lau nhẹ.
“Tôi hối hận rằng, nếu năm đó tôi không dùng trách nhiệm và đứa con để ràng buộc anh ấy, có lẽ hôm nay anh ấy đã không phải c/h/ế/t.”
Cô ta ngồi xuống trước mộ anh, cơ thể run rẩy.
Cô ta nói:
“Cô biết không, cuộc hôn nhân của chúng tôi thực ra chẳng hề quang minh chính đại. Tôi tin lời người lớn trong nhà, mua thuốc bỏ vào nước của anh ấy, rồi hôm sau ép anh ấy phải chịu trách nhiệm.”
Tôi từ từ nói: “Tôi biết.”
Nhưng cô ta lại cười: “Còn có điều mà cô chưa biết.”
“Thực ra, Tần Trạm đã từng đề nghị ly hôn từ lâu, nhưng lúc đó tôi phát hiện mình có thai, sau đó dùng đứa con để ràng buộc anh ấy.”
“Ngay từ đầu anh ấy đã nói rõ là không yêu tôi. Nhưng tôi dùng trách nhiệm để ép buộc, dùng đứa con để trói buộc anh ấy.
Thậm chí, sau đó tôi chủ động đề nghị sống với nhau theo thỏa thuận, chờ khi con lớn thì chúng tôi sẽ ly hôn trong hòa bình, anh ấy đã đồng ý.”
“Vì vậy, tôi thậm chí không biết anh đã xăm tên cô trên ngực.”
Nói rồi, cô ta cười tự giễu:
“Vì tôi chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy cơ thể anh ấy. Buồn cười không?”
Tôi không thể nói nên lời.
Tôi cảm thấy cô ta thật đáng thương, cảm thấy bản thân mình nực cười, và cảm thấy Tần Trạm thật bi ai.
Có lẽ, trong mối tơ vò của ba người chúng tôi, người đáng thương nhất là người thứ tư—
Đứa trẻ vừa mất cha.
Hôm đó, trước mộ Tần Trạm, cô ta kể rất nhiều.
Những tấm ảnh trên mạng xã hội đều là do cô ta chụp lén mỗi khi Tần Trạm về thăm con, “hạnh phúc” chỉ là những bức ảnh được chụp từ góc độ khéo léo.
Ngoại trừ lần đầu tiên cô ta giở trò, Tần Trạm chưa bao giờ chạm vào cô ta thêm lần nào nữa.
Cô ta nói.
Cô ta từng nghĩ rằng, chỉ cần giữ Tần Trạm bên mình như vậy mãi, sẽ có một ngày anh sẽ động lòng với mình.
Nhưng rồi, tôi vẫn xuất hiện.
Tần Trạm cho cô ta và đứa con rất nhiều tiền, nhưng lại dồn hết tình yêu cho tôi.
Dù vậy, cô ta vẫn không chịu buông tay, cho đến—
Sau khi tôi và Tần Trạm chia tay, có lần anh uống say, giữa đêm tìm đến cô ta, quỳ gối trước mặt và cầu xin cô ta đồng ý ly hôn.
Kể đến đây, cô ta gần như nghẹn ngào không nói nên lời.
Cô ta nói:
“Lúc đó nhìn anh ấy, tôi tự hỏi mình, liệu tôi thực sự yêu anh ấy sao? Nếu yêu, tại sao lại ép người đàn ông từng hào hoa phong nhã như thế đến mức này?”
“Sau đó tôi đã hiểu ra, và buông tay.”
Tôi đã từng nghĩ hai người sẽ hạnh phúc, nhưng mà…
Hôm ấy, cuối cùng, cô ta lảo đảo đứng dậy, rời đi.
Cô ta nói: “Cô hãy ở bên anh ấy nhiều hơn. Người anh ấy muốn gặp là cô.”
Cô ta rời đi.
Trước mộ chỉ còn lại tôi và bức ảnh của Tần Trạm.
Tôi ngồi dựa vào bia mộ, nói với anh rất nhiều điều từ trong lòng.
Vừa khóc vừa cười, cười trong nước mắt.
Trông tôi hệt như một kẻ điên.
Khi ra về, trời đã dần tối.
Tôi cúi người hỏi anh: “Tần Trạm, nếu có kiếp sau, anh có thể đến bên em với một thân phận trong sạch và cưới em không?
Nếu có thể, anh ôm em một cái nhé?”
Lời vừa dứt, một làn gió nhẹ bất chợt thoảng qua, gió lướt qua gò má, vờn nhẹ tóc tôi, hệt như hơi ấm khi Tần Trạm ôm tôi.
Tôi khẽ mỉm cười, nhưng rồi lại bật khóc.
Khóc để tiễn anh lần cuối.
…
Sau khi Tần Trạm ra đi, tôi tự nhốt mình trong căn hộ gần nửa tháng, mọi thứ ăn uống đều nhờ vào đồ ăn giao đến.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi đã thiết kế một chiếc dây chuyền.
Cảm hứng của mặt dây chuyền bắt nguồn từ đôi mắt của Tần Trạm, đôi mắt dịu dàng sâu thẳm, bao la như biển khói.
Tôi mang tác phẩm này đi thi và giành được giải nhất.
Lần này, không còn sự dàn xếp nào nữa.
Và tên của tác phẩm, tôi đặt là “Agoni”.
Trong tiếng Pháp, từ này có nghĩa là “đau khổ”, nhưng khi phát âm theo tiếng Trung, lại là—
“Yêu người”.
(Kết thúc)
You cannot copy content of this page
Bình luận