Chỉ có thể chờ thời cơ.
Ngay lúc đó, bên ngoài nhà xưởng bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát inh ỏi.
Sắc mặt Chu Khôn thay đổi: “C/h/ế/t tiệt, mày dám báo cảnh sát à?”
Nói xong, hắn ta bất ngờ quay người lao về phía tôi.
Nhưng đã quá muộn.
Tôi đã thoát khỏi sự kiềm chế, lao thẳng về phía Tần Trạm!
Chu Khôn có năm người thuộc hạ, vài tên trong số đó đứng cạnh hắn ta lúc ký hợp đồng, chỉ còn một tên đứng canh trước mặt tôi.
Khi tôi đứng bật dậy, hắn ta rõ ràng sững sờ một thoáng, rồi lao về phía tôi.
Tôi biết, nếu lần này thất bại, hôm nay tôi và Tần Trạm sẽ không thoát ra được.
Vì vậy, tôi nắm chặt chiếc vòng tay, lấy lưỡi dao sắc trên đó và đâm mạnh vào bụng tên đàn ông.
Lưỡi dao không dài, không đủ gây c/h/ế/t người, nhưng đủ khiến hắn ta mất khả năng chiến đấu, ôm bụng ngã quỵ xuống đất.
Mùi máu tanh nồng nặc, nhưng tôi không dám dừng lại, chạy về phía Tần Trạm.
Có kẻ định chặn tôi, nhưng bị Tần Trạm bắn hạ.
Tần Trạm có s/ú/n/g.
Và theo tôi biết, Chu Khôn cũng có.
Quả nhiên, khi quay đầu lại, tôi thấy Chu Khôn đã rút s/ú/n/g, chĩa thẳng về phía Tần Trạm.
“Cẩn thận!”
19
Tôi hét lên và lao về phía anh, nhưng Tần Trạm nhanh hơn, anh dùng một tay ôm lấy tôi, xoay người.
Anh lấy cơ thể mình che chắn cho tôi.
Đúng lúc đó—
Tiếng s/ú/n/g vang lên.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh của viên đạn khi nó xuyên qua cánh tay của Tần Trạm.
May mắn thay, phát đạn của Chu Khôn đã bị lệch.
Tôi kéo Tần Trạm chạy ra cửa, nhưng khi đẩy cánh cửa sắt ra, bên ngoài trống rỗng, nào có bóng dáng cảnh sát, chỉ có chiếc điện thoại của Tần Trạm đặt trên đường, đang lặp lại âm thanh còi hú.
Tôi không dám phân tâm, tiếp tục kéo Tần Trạm chạy ra ngoài, nhưng anh lại đẩy tôi mạnh mẽ.
“Chạy.”
Anh chỉ nói một chữ, rồi cánh cửa sắt đóng sập lại, chia cắt chúng tôi hoàn toàn.
Tôi theo phản xạ kéo cửa, nhưng không tài nào mở được.
Bên trong như đã bị khóa, không thể lay động dù chỉ một chút, tiếng ồn ào vọng ra từ sau cánh cửa sắt.
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gào giận dữ của Chu Khôn và thuộc hạ của hắn ta, cùng giọng nói của Tần Trạm.
Anh nói:
“Đừng lo cho anh, chạy đi.”
“Nếu em không chạy thì tất cả những gì anh làm đều vô ích.”
Tôi biết, Tần Trạm nói đúng, nếu tôi mở được cánh cửa bây giờ, chúng tôi sẽ không ai thoát được, và mọi hy sinh của anh cũng trở nên vô nghĩa.
Nhưng anh không biết rằng, vào lúc này, để tôi một mình bỏ chạy mới là điều đau đớn nhất.
Tôi cắn chặt răng, đứng dậy chạy ra ngoài.
Vừa đến bên đường, tôi đã thấy xe cảnh sát lao tới.
Xe dừng lại, các cảnh sát nhảy xuống, s/ú/ng sẵn sàng trong tay.
Tôi vừa khóc vừa nói với họ rằng có người bị bắt cóc bên trong, suýt nữa khuỵu ngã xuống đất.
Sau đó…
Cửa bị khóa, cảnh sát phá cửa sổ để vào, bắt giữ Chu Khôn và những kẻ còn lại.
Và chỉ đến lúc này, tôi mới biết.
Thứ giữ chặt cánh cửa từ bên trong không phải ổ khóa nào cả.
Là cánh tay của Tần Trạm.
Cánh cửa sắt rất lớn, hai tay cầm cách nhau một khoảng, đáng lẽ cần phải có một ổ khóa sắt khổng lồ mới giữ nổi.
Nhưng sau khi đẩy tôi ra ngoài, Tần Trạm đã dùng cánh tay mình luồn vào giữa hai tay cầm để giữ chặt cửa, tạo thời gian cho tôi trốn thoát.
Khi cảnh sát cứu được anh, cánh tay của Tần Trạm đã gãy.
Viên đạn của Chu Khôn xuyên qua ngực anh, lưng cũng đầy những vết thương do dao đâm.
Không kịp chờ xe cấp cứu 120 đến, cảnh sát nhanh chóng đưa Tần Trạm lên xe cảnh sát, chuyển anh đến bệnh viện.
Tôi cũng lên xe cùng anh.
Anh tựa vào lòng tôi, toàn thân đẫm máu, cánh tay buông thõng, không còn chút sức lực.
Không còn chút dấu vết nào của Tần Trạm hào hoa, kiêu hãnh năm xưa.
Toàn thân tôi run rẩy, không dám chạm vào anh.
Tôi chưa từng thấy Tần Trạm yếu đuối đến vậy, như thể chỉ cần chạm nhẹ, anh sẽ vỡ vụn.
Nhưng anh dường như không cảm thấy đau đớn chút nào.
Anh dựa vào lòng tôi, lặng lẽ nhìn tôi.
“Bùi Nhan.”
Giọng anh rất nhẹ, nghe cực kỳ yếu ớt, khiến tôi không khỏi hoảng sợ.
Anh nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay lạnh ngắt:
“Nếu… lần này anh may mắn sống sót, chúng ta có thể… bắt đầu lại từ đầu không?”
Tôi sững người.
Miệng mấp máy, nhưng từ “có thể” cuối cùng vẫn không thể thoát ra.
Khi tôi còn đang do dự, Tần Trạm cười.
“Anh biết rồi.”
Anh đổi câu hỏi: “Vậy, em còn yêu anh không?”
“Còn yêu.”
Giọng tôi run rẩy trả lời, nước mắt rơi lã chã.
Lần này tôi không do dự.
Tôi vẫn luôn yêu anh, chỉ là giữa tình yêu của chúng tôi mãi mãi tồn tại rào cản là người mẹ và đứa con ấy.
Tôi mãi mãi là kẻ thứ ba chen vào giữa họ.
Dù họ có hay không có tình cảm.
Đây là sự thật không thể thay đổi.
Vì vậy, Tần Trạm biết rõ, bất kể hôm nay là anh hay tôi c/h/ế/t, hay cả hai chúng tôi may mắn sống sót, thì cũng không thể nào bắt đầu lại.
You cannot copy content of this page
Bình luận