Trong Tình Yêu Ai Là Người Có Lỗi

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Tình cờ tôi phát hiện bạn trai mình đã tham gia một nhóm phụ huynh của một lớp mẫu giáo, biệt danh là “Ba của Tần Trạch Nhiên.”

 

Nhưng tôi thậm chí chưa từng mang thai, vậy đứa nhỏ ở đâu ra?

 

1

 

Đêm đã khuya.

 

Tôi tựa lên vai anh, dùng ngón tay khẽ miêu tả vết sẹo nổi lên trên lưng anh.

 

Đó là dấu tích hai năm trước, khi anh bị ch/é/m vì cứu tôi.

 

“Vẫn còn đau không?”

 

Dù đã hai năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhìn thấy, trái tim tôi lại thoáng nhói lên.

 

“Không đau.”

 

Anh dập tắt điếu thuốc, xoay người kéo tôi vào vòng tay: “Vết thương này đã lành lâu rồi.”

 

Khi nói, âm giọng anh có chút kìm nén, đuôi mắt lộ ra một chút lửa tình.

 

Ba năm bên nhau, chúng tôi hiểu rõ từng biểu cảm nhỏ nhặt mà đối phương truyền đạt.

 

Vì vậy, khi anh hôn lên môi tôi, tôi vòng tay lên cổ anh, chủ động đáp lại.

 

 

Khi tỉnh dậy, Tần Trạm đã không còn ở bên.

 

Có lẽ anh đã đi làm.

 

Công việc làm ăn của Tần Trạm rất lớn, hơn nữa còn có vẻ liên quan đến một số lĩnh vực xám. 

 

Nhân viên dưới quyền anh không gọi anh là Tần tổng, mà gọi là “Đại ca.”

 

Và tôi tự nhiên trở thành “Đại tỷ” trong lời gọi của họ.

 

Khi ăn sáng, tôi phát hiện điện thoại của Tần Trạm để quên trên bàn ăn.

 

Nhớ lại hôm qua, tôi có xem một video, cô gái vô tình phát hiện ra bạn trai có hai hệ thống trên điện thoại, rồi tìm ra bằng chứng anh ta ngoại tình. 

 

Tôi nổi hứng lên và mở điện thoại của Tần Trạm ra.

 

Mật khẩu điện thoại của anh là ngày sinh của tôi.

 

Tuy nhiên, sự thật chứng minh, có lẽ không ai có thể vui vẻ rời khỏi điện thoại của bạn trai mình mà không có tổn thương.

 

Điện thoại của Tần Trạm thật sự có một hệ thống khác.

 

Khi thử mật khẩu, tôi nhập ngày sinh của mình – sai.

 

Ngày sinh của Tần Trạm cũng không đúng.

 

Chợt tôi nhớ lại lần trước tình cờ thấy một dãy số trong cuốn sổ của Tần Trạm, liền tìm lại, quả nhiên vẫn còn ở đó.

 

Thử nhập vào, khóa mở.

 

Trong hệ thống khác, tôi vào mục WeChat.

 

Hoàn toàn trống, không có tin nhắn trò chuyện nào, nhưng có một nhóm chat –

 

“Nhóm phụ huynh lớp 5 nhỏ, Trường Mẫu Giáo Ngái Hoa”

 

2

 

Tay tôi run lên khi nhấn vào.

 

Trong nhóm, tên hiển thị của Tần Trạm là: “Ba của Tần Trạch Nhiên.”

 

Nhưng tôi thậm chí chưa từng mang thai, vậy Tần Trạch Nhiên là ai?

 

Tần Trạm rốt cuộc là ba của ai?

 

Tôi hít một hơi sâu, lướt xuống danh sách thành viên trong nhóm và quả nhiên thấy một người có tên là “Mẹ của Tần Trạch Nhiên.”

 

Khi bấm vào trang cá nhân của người đó, tôi hoàn toàn sững sờ.

 

Trong khoảnh khắc, máu trong người như chảy ngược, toàn thân tôi dường như đông cứng lại.

 

Trên trang cá nhân của cô ta là những bức ảnh gia đình ba người.

 

Người vợ dịu dàng thanh tú, đứa con trai đáng yêu khôi ngô, còn người chồng –

 

Gương mặt lạnh lùng, đuôi mày có một nốt ruồi, chính là bạn trai tôi, Tần Trạm.

 

Trang cá nhân của cô ta đầy những khoảnh khắc đời thường, nhưng phần lớn chỉ có cô ta và con trai, còn Tần Trạm rất hiếm khi xuất hiện.

 

Phải rồi.

 

Trong mắt bạn bè tôi, anh luôn là một bạn trai mẫu mực, dũng mãnh trên thương trường nhưng vẫn luôn về nhà đúng giờ nấu ăn cho tôi mỗi ngày.

 

Nghĩ lại mới thấy, thời gian anh dành cho gia đình thực sự của mình có lẽ chẳng còn lại bao nhiêu.

 

Thật là nực cười.

 

Tôi run rẩy thoát khỏi trang cá nhân, vừa vặn nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa.

 

Nhanh chóng thoát khỏi hệ thống, tắt điện thoại, đặt lại nó lên bàn.

 

Vừa làm xong mọi thứ, cửa lớn mở ra, Tần Trạm bụi bặm phong trần bước vào.

 

Tôi thậm chí không có thời gian để kịp tiêu hóa cảm xúc của mình.

 

Anh nhanh chân bước tới, mang theo làn không khí lạnh buổi sớm, khiến tôi rùng mình một cái.

 

Tần Trạm nhận ra, liền cởi áo khoác, đặt tay lên vai tôi: “Để anh đưa em đi nhé?”

 

Tôi theo bản năng co người, tránh khỏi sự chạm vào của anh.

 

Ánh mắt Tần Trạm tối lại: “Em sao thế?”

 

“Không sao.”

 

Tôi lách qua anh đi ra ngoài: “Đi làm thôi.”

 

Thậm chí, tôi không có dũng khí để đối chất với anh.

 

Trong đầu hỗn loạn, tôi không biết bước tiếp theo mình nên làm gì.

 

Đối mặt với anh và chia tay ngay? 

 

Hay giữ lại bằng chứng, trả đũa anh, đòi lại công bằng cho những năm tháng tình cảm đã dành cho anh?

 

Tôi không biết.

 

Mơ hồ bước lên xe, đến khi hoàn hồn lại, xe đã dừng trước công ty tôi.

 

Tần Trạm vẫn chăm sóc tôi chu đáo như mọi khi, đưa túi xách cho tôi và dặn tôi tan làm nhớ đợi anh đến đón.

 

“Ừ.”

 

Tôi đáp lại một cách hờ hững, mở cửa xuống xe.

 

3

 

Tôi không đi làm.

 

Tôi xin nghỉ một ngày, một mình đến quán bar.

 

Tôi nghĩ, tôi cần thời gian để suy nghĩ thật rõ ràng xem rốt cuộc mình nên làm gì.

 

Tôi đã ở bên Tần Trạm ba năm, trong ba năm đó, anh chưa bao giờ để tôi chịu thiệt thòi, đối xử với tôi tốt đến mức không thể tốt hơn.

 

Anh từng chắn dao vì tôi, vì tôi mà xảy ra xung đột với người khác, suýt mất mạng.

 

Anh xăm hình tôi lên vị trí trái tim, nói muốn thay tôi gánh nạn.

 

Giữa trời đông giá rét, chỉ vì tôi buột miệng muốn ăn kem vị hạt dẻ nướng, anh đã đội gió tuyết đi khắp thành phố, tìm suốt cả đêm.

 

 

Những điều như thế, quá nhiều, quá đỗi nhiều.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page