Trọng Sinh Trả Thù Vị Hôn Phu

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Hai cô gái nhỏ không biết phải làm sao, nhìn thấy khách hàng đang đen mặt liền lo lắng nhắn tin cho tôi.

 

Nhìn những tin nhắn dồn dập trong điện thoại, tôi khẽ cười, cảm kích sự thành thật của họ rồi nhắn lại: 

 

“Đừng lo, đã có sắp xếp.”

 

Vừa gửi tin đi, Châu Hạc đã xuất hiện trong tầm mắt tôi, rất nhanh chóng dẫn dắt lại cuộc trò chuyện.

 

Tôi nhìn anh vừa nói vừa cười, khéo léo đưa mấy vị khách vào phòng riêng, liền gửi cho anh một biểu cảm giơ ngón cái.

 

Châu Hạc đáp lại: 

 

“Tiểu hồ ly, đợi anh ngoài kia, đừng lẻn đi.”

 

Tôi nhướn mày, tay hơi ngứa ngáy muốn phản pháo lại một câu, nhưng nghĩ đến việc anh ấy đang bàn chuyện hợp tác, tôi lại lặng lẽ xóa dòng chữ đã gõ sẵn.

 

Đến khoảng 10:30, tôi thấy Châu Hạc bước ra với nụ cười nơi khóe môi, trong lòng biết chắc lần này đã thành công!

 

Anh cầm theo hợp đồng, nhìn tôi từ trên cao rồi ngoắc tay gọi: 

 

“Đi thôi.”

 

Tôi nhướng mày nhưng không nhúc nhích, Châu Hạc thở dài, nửa quỳ trước mặt tôi, nói đầy vẻ bất đắc dĩ:

 

“Em đúng là chẳng bao giờ chịu để anh có chút oai phong nào.”

 

“Đưa tay ra.”

 

Anh trừng tôi một cái, tôi ngoan ngoãn đưa tay.

 

Tưởng anh sẽ đưa hợp đồng cho tôi xem, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ anh lại đeo vào ngón tay tôi một chiếc nhẫn có viên kim cương to gần bằng trứng chim bồ câu!

 

Tôi sững sờ, có chút bối rối muốn rụt tay lại, nhưng Châu Hạc giữ chặt.

 

Anh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi, hạ giọng nói:

 

“Diêu Diêu, Valentine vui vẻ.”

 

Không hiểu sao, sống mũi tôi chợt cay cay, vừa cảm động lại vừa muốn khóc.

 

“Em không chuẩn bị gì cho anh cả…” 

 

Tôi hơi ngại ngùng, sự chu đáo của anh khiến sự qua loa của tôi càng thêm rõ ràng.

 

Châu Hạc lại cười rạng rỡ, nắm tay tôi về nhà:

 

“Em khiến tim anh rung động hơn bất cứ món quà nào.”

 

Đêm dài dằng dặc, ánh trăng kéo dài bóng hai chúng tôi.

 

Mà lúc này, hẳn là Trình Gia Thụ đang ôm Trần Điềm dỗ dành cô ta thật dịu dàng, vì bản thân sắp được làm cha mà kích động không thôi.

 

Chắc chắn anh ta đã vứt cả vị hôn thê cùng mấy hợp đồng phim ảnh sang một bên, trong mắt chỉ còn có Trần Điềm và đứa trẻ trong bụng cô ta.

 

Có điều, tôi không ngờ rằng, dù bận rộn như vậy, anh ta vẫn tranh thủ nhắn cho tôi một tin nhắn đầy qua loa:

 

“Bảo bối, hôm nay anh ngủ lại công ty, không cần đợi anh, ngủ sớm đi nhé.”

 

Tôi chỉ nhàn nhạt trả lời một chữ:

 

“Ừm.”

 

Còn anh ta, người cứ ngỡ vị hôn thê của mình đang cô đơn lẻ loi trong căn phòng trống trải, thực chất lại đang bị người khác hôn đến không phân biệt nổi phương hướng.

 

Mà ngay cả tin nhắn ấy, cũng là Châu Hạc thay tôi trả lời.

 

9

 

Trình Gia Thụ không có được hợp tác trong bộ phim tiên hiệp đó nhưng anh ta cũng không vội vàng.

 

Thậm chí, anh ta còn có tâm trạng đưa Trần Điềm đang mang thai đi du ngoạn khắp nơi, đồng hành cùng cô ta trong mỗi lần kiểm tra thai kỳ.

 

Lúc này, trong mắt anh ta, hợp đồng gì, phát triển gì, vị hôn thê gì cũng không quan trọng bằng Trần Điềm đang mang thai.

 

Nhưng mấy người mới dưới trướng anh ta thì lại chờ mãi mà không thấy bộ phim chất lượng mà ông chủ đã hứa hẹn, họ sốt ruột đến phát điên.

 

Đột nhiên, bọn họ lại nghe nói rằng có một kịch bản hay vốn dĩ đã chuẩn bị ký cho họ, nhưng Trình Gia Thụ thậm chí còn chẳng buồn bàn bạc mà rời đi ngay lập tức.

 

Giới giải trí muốn nổi tiếng thì phải nắm bắt thời cơ, nếu chậm chân thì cơ hội bùng nổ gần như chẳng còn.

 

Cuối cùng, ngay lúc Trình Gia Thụ lại định tan làm sớm để về chăm sóc Trần Điềm, thì mấy người mới cùng nhau chặn anh ta lại để hỏi.

 

“Rốt cuộc đến khi nào, ông chủ như tôi còn phải nhìn sắc mặt các người nữa?” 

 

Trình Gia Thụ lạnh mặt, bày ra dáng vẻ ông chủ lớn.

 

“Các người là do tôi ký hợp đồng, có phim tôi sẽ giao, không có thì cứ ngoan ngoãn chờ, còn tưởng bản thân nổi tiếng lắm, người ta phải cầu xin các người đóng phim à?”

 

“Đừng đùa nữa, các người hiện tại chỉ là tân binh, chẳng có bao nhiêu độ nhận diện.”

 

“Tôi muốn nâng đỡ thì sẽ nâng đỡ, muốn đóng băng cũng chỉ cần một câu nói của tôi.”

 

“Giờ đối xử với các người thế này, các người nên biết ơn đi, còn dám ở đây la lối om sòm, đúng là được voi đòi tiên!”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page