Chương 1:
09/04/2025
Chương 2:
09/04/2025
Chương 3:
09/04/2025
Chương 4:
09/04/2025
Chương 5:
09/04/2025
Chương 6:
09/04/2025
Chương 7:
09/04/2025
Chương 8:
09/04/2025
Chương 9:
09/04/2025
Chương 10:
09/04/2025
Chương 11:
09/04/2025
Chương 12:
09/04/2025
Chương 13:
09/04/2025
Chương 14:
09/04/2025
Chương 15:
09/04/2025
Tôi sẽ chỉ khóc lóc chất vấn Trình Gia Thụ.
Chỉ cần anh ta nói một câu “Không phải như em nghĩ đâu”, tôi liền coi tất cả như một sự hiểu lầm.
Trình Gia Thụ nheo mắt, vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, định tìm kiếm manh mối khả nghi.
Nhưng ngay lúc đó, một bộ phận nhạy cảm của anh ta bị Trần Điềm nắm lấy, khiến anh ta hừ một tiếng trầm đục.
Trần Điềm vươn đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ môi, ánh mắt giao nhau với anh ta, tựa như củi khô gặp lửa lớn, chỉ chực bùng cháy.
Những tiếng thở dốc đứt quãng, bị đè nén vang lên, theo khe hở của tủ quần áo len lỏi vào bên trong.
Không gian vốn đã chật hẹp nay càng trở nên ngột ngạt hơn.
Chu Hạc và tôi đều vô thức thở gấp.
Anh ấy lúng túng kéo nhẹ cổ áo, cởi hai chiếc cúc, rồi ghé sát hỏi tôi:
“Trình Gia Thụ cái tên khốn kiếp đó dám ngang nhiên làm trò này trước mặt em, có muốn anh ra ngoài dạy dỗ anh ta một trận không?”
“Đừng.”
Tôi giơ tay chặn lại hành động sắp sửa xông ra ngoài của Chu Hạc, nhướn mày, trừng mắt nhìn anh ấy đầy bực dọc.
Đừng tưởng tôi không biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì.
Chẳng qua là muốn nhân cơ hội xác thực chuyện Trình Gia Thụ ngoại tình để dễ dàng “thế chỗ” mà thôi, tâm tư này viết rõ mồn một trên mặt.
“Đừng làm rối cục diện này, em còn có kế hoạch khác.”
Tôi lạnh nhạt đáp.
Tôi không định chỉ đơn giản định tội Trình Gia Thụ là kẻ ngoại tình.
Những gì anh ta đã làm với tôi ở kiếp trước, tôi muốn trả lại gấp bội!
Hai người trong phòng đang triền miên quấn lấy nhau, hoàn toàn không phát hiện khe tủ bị tôi đẩy rộng thêm, đồng thời, camera điện thoại cũng đã được mở.
Mười phút sau, Trần Điềm chê nơi này bám đầy bụi, liền kéo Trình Gia Thụ về phòng bên cạnh.
Chỉ khi âm thanh từ căn phòng bên lại vang lên, tôi mới cùng Chu Hạc chui ra khỏi tủ quần áo.
Sau khi Chu Hạc cho tôi uống thuốc cảm, tôi liền đuổi anh ấy về.
Mơ màng trong cơn sốt, tôi cảm nhận được Trình Gia Thụ có trở về một chuyến.
Anh ta đặt tay lên trán tôi, thấy tôi ngủ say, liền dứt khoát không ngủ lại bên cạnh mà đi thẳng sang tìm Trần Điềm.
Chờ anh ta rời đi, tôi chậm rãi mở mắt, tính toán thời gian, hình như đứa trẻ của Trần Điềm kiếp trước chính là được hoài thai vào khoảng thời gian này.
Hôm nay tôi đã tạo điều kiện tốt như vậy cho bọn họ, mong là đừng để tôi thất vọng.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Trần Điềm đã rời đi.
Còn Trình Gia Thụ thì đang ngồi trên ghế sô pha, thong thả dùng bữa sáng.
Một chiếc sandwich đơn giản, kẹp giăm bông và trứng, trông khá bình thường, nhưng bề mặt bánh mì đã được chiên sơ qua một cách cẩn thận.
Bữa sáng này hẳn là “bữa sáng yêu thương” mà Trần Điềm đặc biệt chuẩn bị cho Trình Gia Thụ.
Không ngờ một kẻ ngoài cuộc như tôi cũng có phần thưởng thức.
Tôi ngồi xuống ghế, uống một ngụm sữa, thoáng dừng lại rồi hỏi:
“Trần Điềm làm sao?”
Trình Gia Thụ, người đã sắp ăn xong, thoáng khựng lại một chút.
Giây tiếp theo, như thể chợt nhớ ra “thiết lập nhân vật” ghét Trần Điềm của mình, anh ta chậm rãi tiếp tục ăn, giọng điệu bình thản:
“Ừm, dù sao cô ta cũng quen làm mấy việc hầu hạ người khác rồi. Cô ta cứ khăng khăng muốn làm, nói là cảm ơn em vì đã cho ở nhờ tối qua, anh cũng không ngăn cản.”
“Ồ.”
Tôi hờ hững đáp một tiếng, nhưng không có ý định động đũa.
Trình Gia Thụ khẽ nhíu mày, tiện tay ném miếng sandwich còn lại qua một bên, sau đó trực tiếp ngồi xuống cạnh tôi, vô cùng nghiêm túc nhìn tôi:
“Miểu Miểu, anh biết cô ta rất phiền, sự tồn tại của cô ta đã hoàn toàn quấy nhiễu cuộc sống bình thường của chúng ta!”
“Hôm nay xong việc, anh sẽ xử lý cô ta, không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa, cũng sẽ không để cô ta khiến em bực bội nữa, được không?”
“Miểu Miểu của anh là bảo bối tốt nhất trên thế gian này, đừng vì người không liên quan mà tức giận, ông xã mãi mãi yêu em!”
You cannot copy content of this page
Bình luận