Trọng Sinh Trả Thù Vị Hôn Phu

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Bên trong im lặng một lúc, sau đó là tiếng thở hổn hển của Trình Gia Thụ.

 

Anh ta nói: 

 

“Thích, thích ch*ết đi được!”

 

Tôi nghiêng người đến gần Chu Hạc, lần này anh ấy không lùi lại, mà đưa tay đỡ lấy tôi.

 

“Này, Chu Hạc, em vừa bị phản bội, khó chịu quá.”

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, chậm rãi nói:

 

“Anh hôn em đi, an ủi em một chút.”

 

Chu Hạc tức giận bật cười, hất mái tóc lòa xòa trên trán ra sau, bóp eo tôi, giọng lạnh băng hỏi:

 

“Em coi tôi là phương án dự phòng à?”

 

“Tùy anh có muốn hay không thôi.” 

 

Tôi thản nhiên đáp.

 

Chu Hạc nhìn chằm chằm vào tôi, im lặng hồi lâu, rồi bất ngờ áp xuống một nụ hôn cuồng dại như cơn bão.

 

Những nụ hôn hỗn loạn rơi xuống môi tôi, gương mặt tôi, cằm tôi, và cả cổ tôi.

 

“Khốn kiếp!” 

 

Anh ấy thấp giọng chửi một câu. 

 

“Thật sự chịu thua em rồi!”

 

Chu Hạc là bạn cùng câu lạc bộ đại học với tôi.

 

Kiếp trước, tôi đã biết anh ấy thích tôi.

 

Khi tôi bị Trình Gia Thụ nhốt vào bệnh viện tâm thần, Chu Hạc đã nhiều lần tìm đến, tìm cách đưa tôi ra ngoài.

 

Nhưng lần nào cũng bị người của Trình Gia Thụ ngăn cản.

 

Có một lần, anh ấy lẻn vào trong đêm, cố gắng đưa tôi đi, nhưng bị Trình Gia Thụ bắt gặp ngay tại chỗ.

 

Sau đó, tôi không còn nhìn thấy anh ấy nữa.

 

Chỉ nghe nói rằng, trong bệnh viện tâm thần, một bệnh nhân tâm thần phân liệt mắc hội chứng siêu nam tính đã đánh ch*ết một vị khách ngay trong nhà vệ sinh.

 

Mãi về sau tôi mới biết, người bị gi*ết hôm đó chính là Chu Hạc.

 

Đó là cái bẫy mà Trình Gia Thụ giăng ra.

 

Trước ánh mắt sáng rực của Chu Hạc lúc này, dòng hồi ức của tôi đột ngột đứt đoạn.

 

Anh ấy muốn tiếp tục hôn tôi, nhưng tôi lùi lại một bước, vô tình va vào chiếc ghế phía sau.

 

Đúng lúc này, âm thanh từ căn phòng bên cạnh đột nhiên im bặt.

 

Giây tiếp theo, Trình Gia Thụ đột nhiên gào lên:

 

“Ai ở bên ngoài đó?!”

 

5

 

Khi Trình Gia Thụ với quần áo xộc xệch dẫn theo Trần Điềm xông vào phòng, tôi vừa kịp kéo Chu Hạc chui vào tủ quần áo, đóng cánh cửa tủ lại trong gang tấc.

 

Không gian chật hẹp ép sát hai người trưởng thành vào nhau, chỉ cần cử động một chút, da thịt sẽ chạm vào nhau.

 

Chu Hạc căng cứng người, cố gắng thu mình vào góc tủ.

 

Nhưng tôi lại không làm theo ý anh ấy, cứ liên tục dựa vào người anh ấy.

 

“Đừng làm loạn.” 

 

Chu Hạc đè thấp giọng, muốn đẩy tôi ra, nhưng lại sợ lực quá mạnh sẽ khiến cả tôi lẫn cánh cửa tủ bật mở.

 

Anh ấy cố gắng kìm nén hành động của mình, nhưng trong mắt tôi, điều đó chẳng khác gì sự miễn cưỡng chấp nhận.

 

Tôi bật cười khẽ, không tiếp tục trêu chọc anh ấy nữa mà tập trung nghe động tĩnh bên ngoài.

 

Tuy nhiên, khóe mắt vẫn bắt gặp biểu cảm có chút tiếc nuối và không cam lòng của Chu Hạc, khiến tôi hơi nhếch môi cười.

 

Tôi hé một khe nhỏ, nhìn ra ngoài qua khe hở.

 

Trình Gia Thụ vẫn chưa cài thắt lưng quần, sắc mặt u ám, đang quan sát xung quanh phòng.

 

Anh ta nhìn thấy cánh cửa ban công mở tung, gió lùa vào tạo thành tiếng ù ù, liền nhíu mày, rõ ràng cảm thấy có điều bất thường.

 

Chính lúc này, Trần Điềm từ phía sau ôm lấy anh ta.

 

“Anh sợ gì chứ?” 

 

Cô ta khẽ hừ một tiếng, giọng đầy bất mãn:

 

“Anh sợ bị cô vợ chưa cưới bé nhỏ của anh phát hiện sao?”

 

Vừa nói, đôi tay không an phận của cô ta vừa lần từ bụng anh ta trượt xuống dưới.

 

“Có gì mà phải lo? Đó chỉ là tiếng gió thổi mà thôi.”

 

“Nếu vị hôn thê bé nhỏ của anh yêu anh nhiều đến vậy, nghe thấy âm thanh này chắc chắn sẽ khóc lóc lao vào, bắt anh phải cho cô ta một lời giải thích.”

 

“Làm gì có chuyện bỏ chạy không một lời nào?”

 

Từ giọng điệu của Trần Điềm, tôi nghe ra sự châm chọc đầy giễu cợt.

 

Phải thừa nhận rằng, trên đời này, kẻ hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn.

 

Nếu là tôi của kiếp trước, chắc chắn mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như lời cô ta nói.

 

Ngay cả khi tận mắt chứng kiến bọn họ trên giường, tôi cũng không tin nổi.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page