Trọng Sinh Trả Thù Vị Hôn Phu

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Đôi khi nhớ lại, tôi còn cười cợt nhắc đến cô ta để trêu Trình Gia Thụ:

 

“Người con gái ấy tính cách mạnh mẽ như vậy, không biết bây giờ lại thích ai, rồi lại lao vào theo đuổi người ta một cách dữ dội nữa đây.”

 

Cơ thể Trình Gia Thụ khẽ cứng lại, anh ta nghiêng người đi, gửi vài tin nhắn.

 

Một lúc sau, anh ta mới tắt màn hình, nhẹ giọng đáp: 

 

“Ai mà biết được.”

 

“Anh không để tâm.” 

 

Anh ta ôm tôi, hôn lên trán tôi. 

 

“Nếu em không nhắc, anh còn suýt quên mất cô ta là ai.”

 

Lúc đó, tôi thực sự tin rằng anh ta chẳng hề quan tâm đến Trần Điềm.

 

Cho đến ngày diễn ra hôn lễ của tôi và anh ta, Trần Điềm phóng xe như điên rồi gặp tai nạn, cả hai mẹ con đều không qua khỏi.

 

Trình Gia Thụ phát điên lao ra khỏi hôn lễ, chạy thẳng đến hiện trường vụ tai nạn, ôm lấy cô ta mà khóc thảm thiết.

 

Anh ta nhìn tôi đang vội vã chạy tới, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ:

 

“Rõ ràng tôi đã cưới cô rồi, tại sao cô vẫn muốn hại cô ấy?”

 

“Cô ấy chỉ là thích tôi thôi, cô ấy không đòi danh phận, căn bản không thể ảnh hưởng đến vị trí của cô!”

 

“Hơn nữa, đứa bé trong bụng cô ấy mới ba tháng, tại sao cô cứ phải ép cô ấy phải ch*ết?!”

 

Tôi sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ, mất một lúc lâu vẫn không thể hiểu nổi anh ta đang nói gì.

 

Anh ta như phát điên lao đến, dùng bàn tay dính máu tát tôi một cái thật mạnh.

 

Tôi vừa khóc vừa giải thích rằng tôi chẳng biết gì cả.

 

Nhưng anh ta không tin, anh ta hoàn toàn hận tôi, điên cuồng phá hủy công ty của gia đình tôi.

 

Sau đó, anh ta đặt bài vị của Trần Điềm trong phòng ngủ của chúng tôi, ép tôi phải quỳ trước đó sám hối ba tiếng mỗi ngày.

 

Anh ta không ngừng tra tấn tôi, đến khi tôi mang thai ba tháng, anh ta đích thân đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.

 

Anh ta còn đút tiền cho bác sĩ và y tá ở đó, dặn họ hãy “chăm sóc” tôi đặc biệt.

 

Những trận sốc điện và đòn roi hằng ngày nhanh chóng làm tôi suy kiệt.

 

Nhưng vì sinh linh bé nhỏ trong bụng, tôi vẫn cố gắng sống tiếp.

 

Cho đến ngày giỗ của Trần Điềm, Trình Gia Thụ đến thăm tôi, đôi mắt đỏ hoe, bắt tôi phải xuống hoàng tuyền nhận lỗi với mẹ con cô ta.

 

Sau đó, anh ta lôi tôi lên sân thượng, đẩy tôi xuống từ trên cao!

 

Khi mở mắt lần nữa, tôi đã quay về ngày Trần Điềm mang bánh đến.

 

Lúc này, Trình Gia Thụ vẫn mang gương mặt lạnh lùng, nhưng hành động lại thể hiện sự lo lắng.

 

Nhìn cảnh hai người họ trao nhau ánh mắt đầy tình cảm, tôi mới nhận ra kiếp trước mình đã ngu ngốc đến mức nào.

 

Ánh mắt của Trình Gia Thụ cứ dán chặt vào mái tóc ướt đẫm của Trần Điềm.

 

Trong đôi mắt anh ta, sự xót xa gần như tràn ra ngoài, nhưng gương mặt lại tỏ vẻ vô cùng căm ghét.

 

“Biến ngay, đừng đến phá đám sinh nhật của tôi!” 

 

Anh ta lạnh lùng quát cô ta.

 

Anh ta mím chặt môi định đóng cửa, nhưng tôi đã đưa tay ra ngăn lại: 

 

“Chờ đã.”

 

Tôi ngồi xổm xuống, nhặt chiếc bánh bị rơi trên đất lên, quay đầu nói với anh ta:

 

“Trời mưa đường trơn, tối nay để cô ấy ở lại đây đi.”

 

Trình Gia Thụ sững sờ, còn đôi mắt Trần Điềm thì lập tức sáng lên.

 

3

 

Sinh nhật hằng năm của Trình Gia Thụ đều diễn ra rất đơn giản.

 

Mẹ ruột anh ta mất sớm, còn mẹ kế sau này lại sinh thêm một đứa con trai.

 

Cha anh ta dành trọn tâm tư cho con trai út, nếu không có ai nhắc, chắc chắn ông ta sẽ không nhớ đến sinh nhật của anh ta.

 

Từ khi Trình Gia Thụ mười tuổi, tôi luôn là người ở bên anh ta trong ngày sinh nhật.

 

Tôi luôn tận tâm tự tay làm bánh kem, nấu mì trường thọ, chuẩn bị món quà được chọn lựa kỹ lưỡng nhất, thắp nến cầu nguyện, mong anh ta mọi sự như ý, vạn điều toại nguyện.

 

Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page