Chương 1:
09/04/2025
Chương 2:
09/04/2025
Chương 3:
09/04/2025
Chương 4:
09/04/2025
Chương 5:
09/04/2025
Chương 6:
09/04/2025
Chương 7:
09/04/2025
Chương 8:
09/04/2025
Chương 9:
09/04/2025
Chương 10:
09/04/2025
Chương 11:
09/04/2025
Chương 12:
09/04/2025
Chương 13:
09/04/2025
Chương 14:
09/04/2025
Chương 15:
09/04/2025
Ánh mắt Trình Gia Thụ dao động giữa tôi và Trần Điềm, cuối cùng, anh ta vẫn không đuổi theo.
Ngược lại, Chu Hạc đứng ở cửa kéo tay tôi lại.
Anh lạnh mặt, cẩn thận lau sạch nước mắt trên mặt tôi.
Tôi cảm nhận được anh đang giận, liền dịu giọng dỗ dành:
“Sắp kết thúc rồi, thật đấy, anh đừng giận nữa.”
Tôi nhón chân muốn hôn anh, nhưng bị anh né đi.
Chu Hạc lườm tôi một cái, lạnh giọng nói:
“Cho em thêm nửa tháng. Nếu em vẫn chưa xử lý xong, thì anh sẽ tự ra tay.”
“Được, được, được.”
Tôi gật đầu lia lịa.
“Không cần đến nửa tháng, nhiều nhất là mười ngày, anh ngoan nào, chờ thêm chút nữa.”
“Nhưng mười ngày tới, anh đừng đến biệt thự nữa.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Chu Hạc lập tức tối sầm lại.
11
Trình Gia Thụ vội vàng trở về nhà khi đã hơn hai giờ sáng.
Trên người anh ta vẫn còn lưu lại mùi nước hoa mà Trần Điềm thường dùng, chắc hẳn là sau khi dỗ cô ta ngủ xong mới vội vàng chạy về tìm tôi.
“Miểu Miểu, anh yêu em, em nghe anh nói đã!”
Trình Gia Thụ vừa đập cửa vừa vắt óc giải thích với tôi:
“Chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh với cô ta chỉ là một lần say rượu mất kiểm soát, là cô ta tự dán lấy anh, anh không hề có tình cảm gì với cô ta cả!”
“Chỉ một lần mà cô ta đã mang thai con của anh. Trước đây không phải em rất sợ sinh con sao?”
“Đến lúc đó anh sẽ giữ đứa bé lại, cho cô ta một khoản tiền rồi bảo cô ta cút đi, được không?”
Giọng Trình Gia Thụ hơi run rẩy, nhưng lại quay sang chất vấn tôi:
“Chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi, lẽ nào em vẫn không tin anh sao?”
Tôi ngồi trong phòng, nghe những lời lẽ rối rắm của anh ta mà bật cười lạnh lẽo.
Trình Gia Thụ chính là điển hình của kiểu người tham lam, vừa không nỡ buông bỏ tình cảm nhiều năm với tôi, không muốn mất đi chỗ dựa vững chắc là gia đình tôi.
Lại vừa không muốn rời xa Trần Điềm – đóa hoa hiểu lòng người mang đến cho anh ta những kích thích vô tận.
Anh ta nói dối thành thói, bề ngoài có vẻ si tình với bạn gái, nhưng quay lưng đi liền có thể ôm ấp người khác.
Giống như kiếp trước, rõ ràng anh ta tỏ ra yêu tôi đến thế, trong mắt trong lòng chỉ có tôi, nhưng điều đó cũng không ngăn được anh ta vụng trộm với Trần Điềm, để cô ta mang thai.
Cuối cùng, thậm chí anh ta còn tìm đủ mọi cách hành hạ tôi đến ch*ết chỉ vì cô ta.
Tôi siết chặt tay, hỏi anh ta từ trong phòng:
“Trình Gia Thụ, nếu anh phải chọn giữa tôi và Trần Điềm, anh chọn ai?”
“Đương nhiên là em!”
Trình Gia Thụ không hề do dự, kiên định trả lời:
“Cả đời này anh chỉ lấy một người vợ, đó chính là em! Miểu Miểu!”
“Nhưng chúng ta còn chưa kết hôn, anh đã có con riêng. Chuyện này tôi thực sự không chấp nhận được.”
“Anh bảo cô ta b*ỏ th*ai!”
Trình Gia Thụ lập tức đáp lại, nóng lòng muốn trấn an tôi.
“Nếu Miểu Miểu không thích, vậy thì không cần!”
Nghe xem, biết bao nhiêu là chân thành, lời lẽ thật ngọt ngào dễ nghe.
Nhưng những lời nói dối này, không biết anh ta định lừa ai đây?
Tôi mở cửa, chạm mắt với ánh nhìn mừng rỡ của Trình Gia Thụ.
“Miểu Miểu, cuối cùng em cũng chịu tha thứ cho anh rồi sao?”
Anh ta ân cần dâng lên hộp trang sức mà anh ta đã bỏ một số tiền khổng lồ mua về, dịu dàng nói:
“Đây là anh mua cho em, chẳng phải em nói thích sapphire nhất sao? Em muốn gì anh cũng đều cho em, đừng giận nữa, được không?”
Tôi khẽ mỉm cười, rồi cầm điện thoại nói với người ở đầu dây bên kia:
“Nghe rõ chưa? Sau này đừng quấn lấy Trình Gia Thụ nữa!”
“Gia Thụ chỉ cưới mình tôi, dù trong bụng cô có mang thai, có đến tận cửa làm loạn thì sao? Cô là cái thá gì chứ? Cô nghĩ nhà họ Trình sẽ thừa nhận cô à?”
“Em đang nói chuyện với ai vậy?”
Giọng Trình Gia Thụ có chút run rẩy.
Tôi bật loa ngoài, từ điện thoại truyền đến tiếng khóc xé lòng của Trần Điềm.
You cannot copy content of this page
Bình luận