Chương 1:
09/04/2025
Chương 2:
09/04/2025
Chương 3:
09/04/2025
Chương 4:
09/04/2025
Chương 5:
09/04/2025
Chương 6:
09/04/2025
Chương 7:
09/04/2025
Chương 8:
09/04/2025
Chương 9:
09/04/2025
Chương 10:
09/04/2025
Chương 11:
09/04/2025
Chương 12:
09/04/2025
Chương 13:
09/04/2025
Chương 14:
09/04/2025
Chương 15:
09/04/2025
Trần Điềm không phải người thông minh, ban đầu chỉ muốn chọc giận tôi, nhưng càng đẩy giá lên, cô ta càng bực bội.
Cuối cùng, cô ta tức tối đưa ra giá sáu mươi lăm triệu!
Tôi nhướng mày, lặng lẽ đặt bảng xuống.
Tôi đã rút sạch tiền vốn lưu động trong công ty từ lâu, những gì còn lại dù có góp nhặt thế nào cũng không đủ số tiền này.
Tôi muốn xem thử Trình Gia Thụ sẽ vì Trần Điềm mà làm đến đâu.
Chu Hạc bật cười nhìn tôi, nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay tôi.
Tôi khẽ cười nói với anh:
“Đúng là một màn đấu giá sảng khoái.”
“Em không sợ bị ôm bom à?”
Chu Hạc lại nắm nhẹ ngón tay tôi.
“Sợ gì chứ, dù sao cũng có anh ở đây, đến lúc không đủ tiền thì nhờ anh trả giúp.”
Tôi nói đầy lý lẽ, còn Chu Hạc không hiểu sao chỉ vì một câu này của tôi mà khóe môi cứ cong lên mãi không thôi.
Tôi nghĩ chắc anh ấy cũng bị điên rồi, nếu không thì tại sao chỉ một câu tôi nhờ anh trả tiền lại có thể khiến anh vui vẻ đến vậy?
Chu Hạc cùng tôi rời khỏi buổi đấu giá. Không lâu sau, phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Giọng nói cố nén giận của Trình Gia Thụ truyền đến từ sau lưng chúng tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, mắt sáng lên, chạy về phía Trình Gia Thụ, thân mật gọi:
“Gia Thụ, sao anh cũng đến đây vậy? Không phải anh nói dạo này công ty rất bận sao? Anh đi một mình à? Sao dạo này anh không về nhà?”
Trình Gia Thụ bị tôi hỏi đến ngây ra một lúc.
Vừa rồi, anh ta chỉ mải nhìn tôi và Chu Hạc thân mật với nhau, tức đến nghiến răng nghiến lợi, chẳng nghĩ gì đã lao xuống, muốn bắt quả tang tôi.
Nhưng hoàn toàn ngoài dự liệu của anh ta, tôi không hề hoảng hốt, mà ngược lại còn vui vẻ chạy đến tìm anh ta, vừa mở miệng đã hỏi liền mấy câu.
Hành động quá mức bình tĩnh và tự nhiên của tôi khiến Trình Gia Thụ tỉnh táo lại.
Anh ta quét mắt xuống phần bụng hơi nhô lên của Trần Điềm, vừa lúc thấy cô ta đang chuẩn bị bước xuống lầu.
Trong lòng anh ta chợt căng thẳng, liền đưa tay ôm chặt lấy tôi, kéo vào lòng, cố gắng che chắn tầm mắt tôi.
“Miểu Miểu, anh rất nhớ em.”
Giọng nói thâm tình của Trình Gia Thụ vang lên bên tai tôi, khiến tôi buồn nôn.
Tôi cắn chặt răng, cố gắng chế ngự sự phản kháng trong lòng, không để bản thân đẩy anh ta ra.
Từ khóe mắt, tôi thấy Chu Hạc siết chặt nắm đấm, dường như chỉ cần chậm một giây nữa thôi là anh sẽ lao đến cho Trình Gia Thụ một cú đấm.
Dưới ánh mắt ra hiệu của tôi, Chu Hạc hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế.
Tôi chậm rãi vươn tay, cứng ngắc ôm lấy eo Trình Gia Thụ.
Ngước mắt lên, trong đôi mắt đẫm nước của tôi ánh lên chút mong chờ, tôi nhẹ giọng hỏi:
“Gia Thụ, tối nay anh về ăn cơm không? Chúng ta đã lâu rồi không cùng ăn tối với nhau.”
Hơi thở của Trình Gia Thụ khựng lại, anh ta bị biểu cảm trên gương mặt tôi làm lay động, vô thức đáp:
“Được, anh về nhà.”
Lời vừa dứt, phía sau bỗng vang lên một tiếng thét chói tai:
“Trình Gia Thụ!! Anh dám!!”
Bước chân Trình Gia Thụ khựng lại.
Chúng tôi đồng loạt quay đầu, thấy Trần Điềm với cái bụng nhô lên, gương mặt đẫm nước mắt đứng đối diện.
“Anh về rồi, vậy mẹ con tôi phải làm sao? Không phải anh nói tối nay sẽ đọc truyện cho con trong bụng tôi nghe sao?”
Thân thể Trình Gia Thụ cứng đờ, anh ta cúi đầu nhìn tôi theo bản năng.
Ánh mắt anh ta chạm phải đôi mắt không thể tin nổi của tôi.
“Gia Thụ, chuyện này là sao?”
Tôi lảo đảo như sắp ngã, dùng sức bấm mạnh vào đùi mình, nước mắt liền tuôn rơi.
“Không phải anh nói đã xử lý cô ta rồi sao?”
“Chẳng lẽ, khoảng thời gian này, hai người vẫn luôn bên nhau, anh đã lừa tôi sao?”
Tôi vừa khóc vừa quay người bỏ chạy.
Trình Gia Thụ hốt hoảng muốn đuổi theo giải thích, nhưng đúng lúc đó, Trần Điềm đột nhiên ngồi phịch xuống đất.
You cannot copy content of this page
Bình luận