Trọng Sinh Thoát Khỏi Bi Kịch Kiếp Trước

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Mẹ Từ cứ như súng máy, không cho Khương Lâm cơ hội phản bác:

 

“Nhưng mà, nhìn thấy cô thành tâm thế này, muốn ở bên con tôi đến vậy…”

 

“Chỉ cần cô đồng ý từ nay không dây dưa với nó nữa,”

 

“Đợi đến khi nó tốt nghiệp, tôi có thể cân nhắc cho hai đứa quay lại.”

 

Bà ta đảo mắt nhìn Khương Lâm từ đầu đến chân:

 

“Tôi thấy cô chưa đến mét sáu.” 

 

Bà ta thở dài một hơi:

 

“thôi thì cứ coi như tôi làm việc thiện, giúp nhà cô cải tạo gene.”

 

“Ai bảo con tôi thích cô làm gì, chứ không thì mét sáu mà muốn vào nhà họ Từ chúng tôi á? Còn lâu! Trong mắt tôi, mét sáu là người tàn tật đấy!”

 

Ngay khoảnh khắc đó, Khương Lâm bị mắng chửi không kiêng nể chút nào, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

 

Cô ta mặc kệ cái gọi là hình tượng.

 

Nếu không phản công, chẳng khác nào biến mình thành “chó ngoan liếm chân người khác”.

 

Cô ta lập tức phản bác lại:

 

“Mét sáu là tàn tật á? Tôi thấy bà còn chưa tới mét sáu đấy!”

 

“Phải rồi, con bà cao thật, cả chiều ngang lẫn chiều dọc đều 1m8, không nhìn kỹ thì tưởng là cái hình vuông.”

 

“Người to như vậy mà còn không tự chủ được việc đại tiểu tiện, mà đòi làm nhà khoa học? Buồn cười ch*ết mất!”

 

“Với lại làm ơn tỉnh lại đi, là con bà cứ bám riết lấy tôi, sống ch*ết đòi yêu đấy!”

 

“Thề luôn, trên đời này mà chỉ còn lại mỗi mình nó là đàn ông, tôi cũng không thèm lấy!”

 

“Con mụ điên này, bà mau lôi thằng con ngu ngốc của bà biến khỏi đây dùm cái!”

 

10

 

Ban đầu, các bạn học vốn đang bị mẹ Từ thu hút sự chú ý, giờ lại sững người khi thấy Khương Lâm nổi cơn tam bành.

 

Đặc biệt là sau khi cô ta gào lên, còn chửi rủa thêm một tràng những lời thô tục khó nghe.

 

Trông chẳng giống bị dồn đến đường cùng, mà như thể… đây mới là con người thật của cô ta vậy.

 

Mấy tên “chó liếm” đang định xông lên giúp cũng đồng loạt khựng lại.

 

Dường như ánh mắt ngưỡng mộ của họ dành cho Khương Lâm đã vơi đi không ít!

 

Ngay cả mẹ Từ cũng bị chửi đến ngơ ngác.

 

Dù sao thì bình thường, mỗi lần mẹ con nhà họ xuất hiện, ai cũng né tránh,

 

Lâu dần khiến bà ta tự cho mình là ghê gớm.

 

Giờ gặp phải người ngang cơ thật sự, bà ta lại có chút “đuối lý”.

 

Kiếp trước, trong tang lễ của tôi, mẹ Từ cũng ngang ngược chẳng khác gì.

 

Cha mẹ tôi muốn đòi lại công bằng cho tôi, bà ta liền nằm lăn ra đất gào khóc ăn vạ,

 

Nói nếu họ không bồi thường, thì bà sẽ đổ máu ngay tại chỗ,

 

Còn nguyền rủa tôi dưới âm phủ cũng không được yên ổn.

 

Cuối cùng mẹ tôi thật sự hết cách, cũng vì không muốn linh hồn tôi phải chịu thêm rối loạn,

 

Nên sau khi tôi bị gi*ết một cách oan uổng, cha mẹ tôi vẫn phải bồi thường và xin lỗi gia đình kẻ s*át nh*ân.

 

Nghĩ đến gương mặt đau lòng, uất ức của cha mẹ, tôi hận mẹ Từ chẳng kém gì Từ Hạo.

 

Bây giờ nghĩ lại, đúng là “ác giả ác báo”.

 

Cuộc cãi vã giữa Khương Lâm và mẹ Từ càng lúc càng căng thẳng,

 

Khương Lâm xắn tay áo lên, khí thế như một bà chằn đích thực.

 

Cuối cùng, mẹ Từ cãi không lại, liền động tay động chân, túm tóc Khương Lâm, hai người lao vào ẩu đả.

 

Người thì túm tóc, kẻ thì cào mặt.

 

Bất ngờ, một món đồ “nho nhỏ” rơi xuống đất.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Khương Lâm, bầu ngực rõ ràng một bên to, một bên nhỏ.

 

Thì ra không chỉ tính cách là giả, mà thân hình cũng không thật!

 

Gương mặt non trẻ kết hợp với vóc dáng gợi cảm của cô ta chính là lý do khiến bao nam sinh mê mệt cơ mà.

 

Ui chà, giờ thì vui rồi đây.

 

Không hiểu sao bảo vệ mãi mới tới, lúc cả hai gần đánh xong thì mới vội vàng chạy đến tách họ ra.

 

Lúc này, Khương Lâm chẳng màng gì nữa,

 

Bị giữ lại trong tay bảo vệ mà cô ta vẫn la hét gào thét đòi gi*ết mẹ Từ,

 

Còn mắng con trai bà ta là đồ đần độn, đầu óc có vấn đề.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page