Khương Lâm vừa xem vừa tám chuyện với bạn thân của mình.
“Không ngờ mẹ của Từ Hạo cũng là một kẻ kỳ quặc, trách sao nuôi ra được một đứa con như vậy.”
“Tên Từ Hạo đó còn dám nói thích tao nữa, nếu thật sự phải ở với kiểu mẹ con như vậy thì chỉ nghĩ thôi cũng thấy rợn cả người!”
Cô bạn bên cạnh lúc đầu hơi nhướng mày ngạc nhiên, sau đó liền lấy tay che miệng cười.
“Mày nói là tên Từ Hạo thích mày á?”
Khương Lâm không hài lòng trừng mắt nhìn cô ta:
“Có gì buồn cười à.”
Cô gái kia tiếp tục hóng chuyện:
“Vậy nên là mày cố tình khiến Từ Hạo chuyển hướng chú ý hả?”
Khương Lâm liếc nhìn bộ móng tay vừa làm xong của mình, nhếch môi cười khẽ.
“Mày không biết đó thôi, tao cũng phải tốn không ít công sức đâu.”
“Chỉ riêng chuyện khiến thầy giáo nghĩ là học sinh không tôn trọng ông ấy, rồi tuyên bố bài tập liên quan trực tiếp đến việc có bị trượt môn hay không, tao đã phải tốn bao nhiêu nước bọt đấy.”
“Con nhỏ Tô Mạt nghèo kiết xác đó vì học bổng mà chắc chắn sẽ ngoan ngoãn tiếp tục cùng nhóm với Từ Hạo.”
“Sau đó để Tô Mạt đi mua tã giấy, lại khiến Từ Hạo tin đó là tín vật định tình, thì quá dễ rồi, vì cả hai đều là đồ ngu.”
“Còn chuyện tao nói Tô Mạt phản bội cậu ta, chỉ là muốn dạy cho cô ta một bài học, cho cô ta mất mặt thôi.”
“Ai ngờ Từ Hạo là một thằng điên, ra tay gi*ết người luôn.”
“Nhưng mà vậy cũng tốt, sau này tao không chỉ xinh đẹp nhất, mà thành tích học tập cũng là tốt nhất.”
“Hơn nữa tên Từ Hạo đó giờ ngồi tù rồi, không còn quấy rối được tao nữa, đúng là một công đôi việc.”
Khương Lâm tự mãn vì kế hoạch thành công, không hề có một chút hối hận nào.
Còn nỗi phẫn nộ tràn ngập linh thể của tôi, suýt nữa khiến hồn phi phách tán.
Tôi không ngờ Khương Lâm lại độc ác đến mức này, cũng không ngờ tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến cô ta!
Thì ra, Từ Hạo chẳng khác gì một con d*ao mà thôi.
Kẻ đứng sau góp phần đẩy sự việc đến bước đó, chính là người mẹ không nhìn rõ hiện thực của cậu ta, và càng là Khương Lâm, kẻ độc ác vô cùng này!
Đột nhiên, trong cơn phẫn nộ tột độ, trước mắt tôi lóe lên một luồng ánh sáng trắng.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thời điểm mọi chuyện còn chưa xảy ra.
Khương Lâm, giống hệt như tôi ở kiếp trước, vừa định mở miệng phản đối.
Thầy giáo đang vội kết thúc tiết học bực bội vỗ bàn, dứt khoát quyết định:
“Được rồi, chia nhóm vậy là xong.”
“Sau này học môn của tôi thì ngồi theo nhóm đã chia, đừng ai có ý định trốn học đấy!”
Nhìn bộ dạng Khương Lâm nghiến chặt quai hàm, trong lòng tôi bỗng cảm thấy cực kỳ sảng khoái, oán khí từ sau khi trọng sinh cũng vơi đi được một chút.
Đúng là ông trời có mắt.
Lần này, những kẻ từng làm tổn thương tôi, đừng hòng bình yên rút lui!
3
Sau khi thầy giáo rời khỏi lớp thật nhanh, tôi liền khen ngợi Khương Lâm ngay trước mặt các bạn học.
“Hoa khôi Giang của chúng ta đúng là người đẹp tâm cũng đẹp!”
Các bạn cùng phòng với tôi cũng hùa theo, tiếp lời ủng hộ.
“Đúng thế, không phải tự nhiên mà người ta là hoa khôi đâu.”
“Tầm vóc như thế này, chúng mình đúng là không thể so được.”
Cứ người này một câu, người kia một câu, Khương Lâm không tìm được lý do nào để phản bác.
Cái thiệt này, cô ta đành phải nuốt vào bụng.
Chắc chắn trong lòng cô ta đã bực bội đến mức nghẹn muốn ch*ết rồi.
Đợi khi các bạn trong lớp đi hết, Khương Lâm mới bực tức đi tới, ném mạnh quyển sách xuống bàn học của tôi.
“Tô Mạt! Cậu cố ý phải không!”
Tôi nhìn đôi giày quen thuộc ở cửa lớp, cùng với mùi hương nhàn nhạt trong không khí, thầm gật đầu trong lòng.
Tôi đang cố tình chờ cô ta đến gây chuyện đó chứ.
You cannot copy content of this page
Bình luận