“Không có thì tìm, chị nghe nói ở đây có cái gọi là mạng internet, cái gì cũng có, chúng ta có thể lên đó nghiên cứu.” Tru Thiên Nhi nói.
Khi về đến nhàm, đúng lúc giờ ăn trưa, má Ngô biết heo con sẽ về ăn cơm nên chuẩn bị rất nhiều món ngon. Heo con vừa về đã chạy ngay vào bếp theo mùi thơm, nhưng khi thấy một thau đầy thức ăn, mặt cô lập tức hiện lên vẻ khó xử.
Món ăn rất ngon, có thịt có rau, trông rất phong phú, nhưng sao lại cho hết vào một cái thau như thế này, trông như thức ăn cho heo!
Khụ, mặc dù, cô vốn dĩ là heo mà.
“Heo con, mau ăn đi, đều làm cho mày, rất ngon đó.” Má Ngô nhiệt tình gọi.
“Éc!”
Tru Thiên Nhi cằn nhằn, đập móng vào cái thau, rồi đập vào cái đĩa gần đó, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi bếp, chạy thẳng đến bàn ăn trong phòng ăn mới dừng lại.
“Grừ grừ!” Sau khi đã chuẩn bị tư thế ăn uống, Tru Thiên Nhi lại kêu lên một tiếng, biểu thị rằng mình đã sẵn sàng, có thể ăn cơm rồi.
Má Ngô đuổi theo, thấy heo con ngồi trên bàn ăn rất ngay ngắn, liền không quan tâm đến việc ăn nữa, lấy điện thoại ra chụp một tấm, rồi mới nghi hoặc nói: “Tao mang thức ăn ra cho mày nhé?”
Nói xong, bà ta cũng không chờ heo con trả lời, lập tức đi vào bếp bưng thau thức ăn ra. Tru Thiên Nhi nhìn thau thức ăn với vẻ chê bai, rồi nhanh chóng nhảy khỏi bàn ăn, chạy vào bếp, ngậm cái đĩa mang ra.
Cô kêu lên mấy tiếng, biểu thị mình muốn ăn bằng đĩa.
Má Ngô lúc này dường như hiểu ra điều gì đó, không chắc chắn hỏi: “Mày không thích ăn bằng thau?”
“Éc!” Đúng vậy!
Tru Thiên Nhi vừa nói vừa gật đầu.
Má Ngô nhíu mày, bưng thức ăn vào lại bếp, một lát sau mới bưng hai đĩa thức ăn ra, đặt trước mặt heo con, giọng đầy bất đắc dĩ: “Ăn đi, giờ thú cưng đều là tổ tông, đứa nào cũng kiêu kỳ.”
“Grừ grừ!” Bà đang ghen tị vì thú cưng được người ta chăm phải không, hề hề, tôi kiêu kỳ thì sao nào!
Lúc này, đội thi công sửa phòng đã làm việc suốt buổi sáng, và xe giao hàng cũng đến kịp lúc, từng nhóm người đi ra đi vào ngoài phòng ăn, Tru Thiên Nhi tò mò muốn đi xem, nhưng lại không nỡ rời xa chỗ thức ăn trước mặt.
Cô do dự một lát, rồi nuốt gọn chỗ thức ăn.
Đây là một trong những kỹ năng bẩm sinh của Thôn Thiên, bất cứ thứ gì, chỉ cần cô muốn, đều có thể nuốt trọn.
“Ôi trời, sao mày lại ăn hết trong một miếng chứ, mau mau nhả ra, kẻo bị nghẹn đấy!” Má Ngô hoảng sợ, lập tức ngăn lại, nhưng Tru Thiên Nhi chỉ để lại cho bà ta một bóng lưng yểu điệu, rồi chạy biến đi như cơn gió.
Trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ của Vũ Văn Thiên Thụy, Chân Thành đang bàn bạc với nhà thiết kế về việc trang trí. Ban đầu, hắn ta định để nhà thiết kế tự quyết định, nhưng sau khi mua nhiều đồ như vậy, đành phải để nhà thiết kế xem xét cách sắp xếp.
Nhà thiết kế nhìn đống đồ trước mặt, cũng cảm thấy rất khó xử.
“Phòng chỉ có vậy, sao có thể chứa hết từng này đồ, anh đùa đấy à?”
Nhà thiết kế phản đối, anh ta là nhà thiết kế chứ không phải chuyên gia sắp xếp, cũng không phải là phù thủy, phòng có diện tích nhất định, dù anh ta có giỏi đến đâu cũng không thể nhồi nhét hết từng này đồ vào được.
“Khụ, cố gắng hết sức đi, anh xem mà sắp xếp. Tôi còn có việc, phải đi trước.” Chân Thành cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng đồ này đều là để cho thú cưng dùng, không để trong phòng thú cưng thì để đâu?
Chân Thành lẻn đi, còn Tru Thiên Nhi lại tới, và vừa khéo nghe được cuộc đối thoại này. Đôi mắt nhỏ lập tức xoay chuyển linh hoạt, rồi nhân lúc không ai để ý, cô nhanh chóng chuyển vài chiếc hộp lớn vào yêu phủ của mình.
Nếu phòng không đủ chỗ, mình sẽ giúp thu dọn trước vậy.
Tối hôm đó, khi Vũ Văn Thiên Thụy về nhà thì đã qua giờ ăn tối, anh mang theo sự mệt mỏi trở về phòng. Vừa mở cửa, anh đã thấy một bóng hồng nhỏ đang vui vẻ nhảy nhót trên giường của mình, cứ như đang biến giường thành bạt nhún, khiến anh không khỏi nhăn mặt.
“Nếu mày còn nhảy nữa, tao sẽ nhốt mày vào phòng tối.” Vũ Văn Thiên Thụy cảm thấy con thú nhỏ này tuy rất thông minh nhưng cũng rất nghịch ngợm, thật sự nên dạy dỗ một phen.
“Grừ grừ!” Hahaha, người bao nuôi đẹp trai đã về rồi! Người ta chỉ đang chơi thôi mà, sao anh lại hẹp hòi thế?
Tru Thiên Nhi không sợ lời đe dọa của Vũ Văn Thiên Thụy, vừa nói vừa phấn khích chạy về phía anh, nhìn hướng chạy của cô, có vẻ như muốn lao vào lòng của đối phương.
Vũ Văn Thiên Thụy còn chưa kịp chuẩn bị thì đã bị một cục thịt nặng đè lên ngực, một hồi lâu sau, anh mới thở phào một hơi, nhưng mặt đã trở nên đen kịt, vô cùng khó coi.
“Tao nghĩ, hay là tao đem mày đi hầm thịt ăn thôi.” Vũ Văn Thiên Thụy nói với giọng lạnh lùng.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
6 tháng
Gái xinh
5801
7 tháng