Danh sách chương

Lúc này, Lục Hạo Đình không nghĩ rằng La Vĩ Hồng dành sự ưu ái cho Cố Vân Tịch chỉ vì nể mặt mình. Dù sao với địa vị và nhân phẩm của La Vĩ Hồng, ông ta sẽ không vì vài lời của một hậu bối mà phá lệ.

Việc Cố Vân Tịch có thể nhận được đãi ngộ đặc biệt như vậy, chắc chắn là vì chính bản thân cô đã khiến La Vĩ Hồng nhìn trúng tiềm năng và thực lực.

Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng tự hào!

Đây chính là cô gái của anh!

Giờ phút này, Lục Hạo Đình chỉ một lòng muốn cưng chiều tâm can bảo bối của mình. Có lẽ chính anh cũng không ngờ rằng, trong tương lai, Cố Vân Tịch sẽ trưởng thành đến mức ngay cả anh cũng không thể xem nhẹ.

Hơn nữa, tốc độ trưởng thành của cô còn nhanh đến mức đáng kinh ngạc.

“Thật đó!” Cố Vân Tịch phấn khích nói: “Hôm nay thầy giáo dẫn em đi gặp thầy La. Chính miệng ông ấy nói, chỉ cần em hoàn thành nhiệm vụ học tập, trường sẽ phê chuẩn đơn xin nghỉ phép. Ông ấy là người phụ trách khóa học của bọn em, lời đã nói ra, chắc chắn sẽ thực hiện.”

Tin tức này, dù đối với Cố Vân Tịch hay Lục Hạo Đình, đều là tin vui. Hai người quấn quýt bên nhau thật lâu.

Mãi đến khi thời gian không còn nhiều, Cố Vân Tịch mới rời khỏi không gian hệ thống, còn Lục Hạo Đình cũng từ một hướng khác lặng lẽ rời đi. Cố Vân Tịch men theo một con đường khác, tiếp tục trở về.

Bước chân cô nhẹ nhàng, tâm trạng thư thái, vừa đi vừa suy nghĩ. Không lâu sau, cô liền bắt gặp Phùng Thiến đang dáo dác nhìn ngang ngó dọc, rõ ràng là đang tìm kiếm ai đó.

Khóe môi Cố Vân Tịch khẽ nhếch lên, im lặng đứng sau lưng cô ta, không lên tiếng.

Thực ra, ngay khi vừa bước vào khu rừng nhỏ này, Cố Vân Tịch đã biết Phùng Thiến đang âm thầm theo dõi mình. Khi kích hoạt hệ thống y học, tầm nhìn của cô có thể bao quát toàn bộ khu vực xung quanh, khiến bất kỳ ai cũng không thể che giấu.

Phùng Thiến đã mang địch ý với cô từ lâu, theo dõi cô cũng không phải chỉ một hai lần.

Lần này, có vẻ như Phùng Thiến đã phát hiện ra cô thường xuyên gặp Lục Hạo Đình ở đây nên mới cố tình bám theo.

Lúc này, Phùng Thiến cực kỳ tức giận và khó hiểu. Rõ ràng cô ta đã tận mắt thấy Cố Vân Tịch bước vào khu rừng này, nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất dấu.

Cô ta đã tìm rất lâu mà vẫn không thấy đâu!

Cố Vân Tịch… chỉ là một con hát, vậy mà lại dám ngông cuồng như thế! Điều quan trọng nhất chính là cô ta không chỉ được vào Đại học Quốc phòng mà còn có trong tay thư tiến cử từ Quân khu Giang Châu. Không thể nào đơn giản như vẻ bề ngoài được!

Chắc chắn sau lưng cô ta có người chống lưng!

Còn về thân phận của Cố Vân Tịch ư?

Hừ! Trên TV đã đưa tin từ lâu rồi, cô ta chỉ là một đứa con rơi bị đuổi ra khỏi nhà từ nhỏ, lớn lên ở vùng quê. Một người như vậy thì có thể có bối cảnh gì?

Với gương mặt hồ ly tinh đó, chắc chắn là đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu để leo lên!

Dạo gần đây, Phùng Thiến vẫn luôn theo dõi Cố Vân Tịch và phát hiện cô thường xuyên đến khu rừng nhỏ sau trường sau khi tan học. Nhiều lần cô ta cố tình theo dõi nhưng đều bị mất dấu.

Lần này, cô ta đã vô cùng cẩn thận, vậy mà vẫn không thấy đâu!

Thật đáng ghét! Con tiện nhân này chắc chắn là đến gặp kim chủ của mình!

Dám ra ngoài bán thân thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị bắt quả tang. Chỉ cần cô ta tìm được chứng cứ, nhất định sẽ lập tức báo lên trường để Cố Vân Tịch bị đuổi học!

Hừ!

Phùng Thiến tìm hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Cố Vân Tịch. Khu rừng này tuy không rộng bằng rừng nguyên sinh hay những khu dã ngoại lớn, nhưng so với quy mô trong trường thì cũng khá rộng.

Cô ta cũng không dám đi sâu vào một mình.

Đang lúc tức giận quay đầu lại, Phùng Thiến đột nhiên thấy Cố Vân Tịch đang đứng ngay phía sau mình, nở nụ cười như có như không nhìn cô ta.

“A!”

Phùng Thiến hoảng sợ hét lên, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn rõ người trước mặt là Cố Vân Tịch, Phùng Thiến giận dữ quát: “Cố Vân Tịch! Cô nổi điên cái gì vậy? Muốn hù chết người sao?”

Cố Vân Tịch khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo đầy ác ý: “Cô hoảng hốt như vậy làm gì? Giữa đêm hôm khuya khoắt không về ký túc xá mà chạy vào rừng cây, chẳng lẽ đang làm chuyện gì mờ ám không thể để lộ ra ngoài sao?”

Cô chậm rãi nâng tay sờ cằm, khoanh tay nhìn Phùng Thiến đầy vẻ suy xét: “Đúng rồi, cô xuất thân gia đình bình thường đúng không? Bình thường chẳng phải vẫn tự nhận mình nghèo sao? Vậy một người ‘phổ thông’ như cô làm sao vào được Đại học Quốc phòng? Hơn nữa còn là lớp đặc biệt của viện Y học? Đây đâu phải nơi người bình thường có thể vào được?”

Cố Vân Tịch khẽ cười, đảo mắt nhìn quanh rừng cây rồi lạnh giọng nói: “Cô dựa vào ai để vào đây?”

Mặt Phùng Thiến lập tức đỏ bừng, tay run run chỉ vào Cố Vân Tịch: “Cô… Cô… Đừng có nói lung tung! Tôi…”

“Vậy nửa đêm cô không về ký túc xá mà mò đến đây làm gì? Nhìn thấy tôi lại hoảng loạn như vậy, bất kể là ai nhìn vào cũng sẽ nghi ngờ cô đang làm chuyện mờ ám đấy!”

Ha ha!

Không phải thích đứng trên ‘đỉnh cao đạo đức’ để phán xét người khác sao?

Vậy thì để cô cũng nếm thử cảm giác bị người ta bôi nhọ là thế nào!

Phùng Thiến vừa tức giận vừa cuống quýt: “Cô đừng có nói linh tinh! Tôi chỉ đi theo cô thôi! Cô cũng biết bây giờ là nửa đêm rồi, vậy cô chạy ra đây làm gì?”

Cố Vân Tịch nhếch môi cười, giơ túi đồ trong tay lên: “Tôi ra ngoài mua đồ. Thấy cô đi vào đây nên tiện thể ghé qua xem một chút. Có cần tôi dẫn cô đến siêu thị gần đây kiểm chứng không? Rốt cuộc là ai mới đang làm chuyện khuất tất?”

Lúc này, Phùng Thiến mới để ý thấy trong tay Cố Vân Tịch có một túi đồ ăn vặt. Sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi.

Lúc nãy, rõ ràng khi Cố Vân Tịch đi vào rừng, trên tay cô không hề có gì cả. Chẳng lẽ cô vừa đi vào liền lại đi ra ngoài ngay?

Cố Vân Tịch cười lạnh: “Tôi khuyên cô, sau này nên cẩn thận một chút. Đừng để tôi bắt được nhược điểm của cô, nếu không… cô cứ chuẩn bị tinh thần mà chịu khổ đi.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

“Cô…” Phùng Thiến tức đến dậm chân, hét lớn: “Cô đứng lại đó cho tôi!”

Nhưng Cố Vân Tịch hoàn toàn không để tâm, đi thẳng quay về ký túc xá.

Về đến nơi, cô lập tức báo cho Lý Tâm Đồng và La Chu biết chuyện mình sắp xin nghỉ phép rời trường.

Nghe vậy, cả hai đều sửng sốt, trợn to mắt kinh ngạc: “Cái gì?! Cậu nói cái gì?! Cậu được phép nghỉ ra ngoài ư?”

La Chu không dám tin: “Không thể nào! Trường mình quản lý nghiêm lắm, sao cậu có thể được phép nghỉ giữa chừng?”

Lý Tâm Đồng cũng tròn mắt nhìn cô: “Cậu thực sự muốn đi à?”

Cố Vân Tịch cười gật đầu: “Đúng vậy! Bên ngoài tớ còn có chuyện cần làm. Lần này thành tích kiểm tra của tớ rất tốt, đây là phần thưởng. Tin tớ đi, tớ nói thật đấy.”

Lý Tâm Đồng lập tức túm lấy tay cô, rên rỉ: “Đừng mà! Cậu đi rồi, ai sẽ cho tớ đồ trang điểm? Tớ còn phải dưỡng da nữa chứ!”

Cố Vân Tịch: “…”

La Chu: “…”

Cô nhóc này, suy nghĩ lúc nào cũng ‘trong sáng’ đến đáng ngạc nhiên!

Thấy hai người đều nhìn mình với ánh mắt khó diễn tả, Lý Tâm Đồng bĩu môi: “Nhìn gì mà nhìn? Có gì lạ đâu? Nếu là hệ khác thì quản lý chặt thật, nhưng chúng ta là lớp đặc biệt, ở đây có chuyện gì là không thể xảy ra chứ?”

“Ở đây, mọi thứ đều có thể!”

La Chu ngẫm nghĩ rồi gật gù: “Hình như cũng đúng thật.”

Lý Tâm Đồng lại kéo tay Cố Vân Tịch: “Cao giờ cậu đi? Có quay lại không? Tớ sắp dùng hết rồi, cậu nhớ mua thêm một bộ cho tớ nha! Nha nha nha!”

Đúng lúc đó, Phùng Thiến vừa tức tối quay về, vô tình nghe được câu này…

Hết Chương 503: Cô cẩn thận một chút cho tôi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page