Danh sách chương

“Còn có! Mỗi ngày anh ấy có thói quen chạy bộ buổi sáng, cho nên giày của anh ấy vô cùng quan trọng, anh ấy yêu cầu rất cao, chất lượng phải đạt tiêu chuẩn, nếu khiến anh ấy đi không thoải mái liền lập tức cho người giúp việc mang đi đổi!”

“Để tìm giày khiến anh ấy hài lòng, người giúp việc trong nhà đã đến trung tâm thương mại liên tục ba ngày, mua hơn một ngàn đôi giày các loại của các thương hiệu lớn để anh ấy chọn, cuối cùng, giày của anh ấy được làm thủ công!”

Cố Vân Tịch: “…”

“Anh cả à, chị đừng nhìn anh ấy nghiêm túc như vậy, thật ra anh ấy không nghiêm túc như vậy! Em biết anh ấy thực sự còn điên cuồng hơn cả Lâm Kiêu!”

“Nhìn bề ngoài Lâm Kiêu không đáng tin, phóng đãng, kiêu ngạo, không biết kiềm chế, nếu nói về kiêu ngạo, anh ấy bỏ rơi Lâm Kiêu mười con phố, chị nhìn Đường Lạc, Giang Minh Hàn, Diệp Phồn, rõ ràng tuổi tác lớn hơn anh ấy vẫn gọi anh ấy là đại ca thì biết!”

“Người khác em không nói, nói về Diệp Phồn đi! Anh ta là một người thanh cao! Khi họ còn trẻ lông bông, bọn họ muốn gây dựng sự nghiệp, đúng lúc anh cả em có vốn, anh ấy thì luôn ở bộ đội không có thời gian kinh doanh, vì vậy đã hợp tác với Diệp Phồn!”

“Kết quả là, Diệp Phồn không đồng ý, sau đó anh ấy liền cho Diệp Phồn một trận, nếu không nghe lời một lần thì đánh lần hai, nếu không nghe lời lần hai thì đánh lần ba, nếu không nghe lời thì bị đánh!”

“Sau đó, Diệp Phồn bị đánh, cứ nhìn thấy anh em là chạy, nói đến khi đó, Diệp Phồn đúng là ăn hành ngập mặt!”

Lục Hạo Đường vừa nhét thịt bò vào miệng vừa thở dài trước thành tích của anh cả!

Cố Vân Tịch có chút nói không nên lời, không phải cậu nói khi còn nhỏ anh ấy kén chọn như thế nào sao? Sao lại khen rồi?

Nhưng Lục Hạo Đường không nhận ra điều này, vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Chị dâu, em nói chị nghe! Lúc đó, có vài đứa trẻ trong đại viện đánh nhau gây rắc rối, chúng chạy về nhà mách ba mẹ, ba mẹ bọn chúng đến nhà, chú em phải ra xin lỗi người khác, dù sao đứa trẻ đó cũng xui xẻo bị đánh đến tơi tả, nhưng chị có biết anh cả đã làm gì không?”

Chú thích: Thao thao bất tuyệt là lời lẽ trôi chảy, nói năng hùng hồn.

“Anh ấy hai tay đút túi quần, đi ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng đi ra nói “đứa trẻ đó chính là tôi đánh, ai bảo không biết sống chết tìm tôi gây chuyện! Chuyện của mấy đứa trẻ trong đại viện, trưởng bối như các người đừng để ý, không đánh lại thì đi mách người lớn sao? Sau này làm nên trò trống gì?””

“Anh cả em nói, sau này bọn trẻ trong đại viện sẽ không chơi với đứa trẻ xui xẻo đó, từ đó trở đi, đó là quy tắc bất thành văn trong đại viện, trẻ con đánh nhau, tự nguyện thua cuộc, trừ phi bị bắt nạt vô cớ nếu không không cho phép tìm người lớn!”

“Một khi tìm người lớn, sau này sẽ bị tất cả những đứa trẻ trong đại viện cô lập, dù sao lúc đó đều là con trai sinh ra trong gia đình quân nhân, gen quá mạnh, đánh nhau đã trở thành thói quen của mọi người, nếu không đánh nhau bọn họ làm gì?”

Cố Vân Tịch nói không nên lời!

Cô không tưởng tượng nổi khi còn bé anh Hạo Đình… có tuổi thơ dữ dội như vậy!

Một khi Lục Hạo Đường nói là nói không dừng lại được!

“Chị dâu! Em nói chị biết! Đám con trai trong đại viện khi còn bé đều rất nghịch ngợm, cả ngày đi khắp nơi gây chuyện, đánh nhau riết đánh ra tình cảm huynh đệ!”

“Lúc đó, anh cả em là chiến thần bất khả chiến bại trong đại viện, còn em, với tư cách là em trai, đi theo sau anh cả, em rất oai phong a!”

“Còn Diệp Phồn, bị anh cả em đánh thế là nhận anh ấy là đại ca, cầm vốn của đại ca bắt đầu xây dựng sự nghiệp, hàng năm kiếm cho anh cả rất nhiều tiền, xui xẻo trở thành lao động miễn phí cho đại ca, thật khổ mà!’

Cố Vân Tịch: “…”

Cố Vân Tịch ngẩng đầu nhìn lên, thấy cậu nhỏ này đang hồi tưởng với khuôn mặt xinh đẹp, bèn nói: “Em nói chuyện này cho chị biết, không sợ chị nói với anh cả em sao?”

Lục Hạo Đường: “…”

Cậu ta nhai thịt bò nhìn Cố Vân Tịch sững sờ!

“Khụ khụ! Anh cả em vừa đẹp trai vừa rộng lượng, phong lưu, phóng khoáng, đầy triển vọng, có có năng lực vô cùng tốt, anh ấy là thiên chi kiêu tử. Anh cả em đẹp trai nhất, ngầu nhất ha ha ha…., chị dâu đừng nói cho anh cả em nha! Cầu xin chị!”

Cố Vân Tịch: “…”

Xong rồi xong rồi xong rồi, sao cậu ta có thể nói tất cả ra như thế?

Nói trước mặt chị dâu như vậy, không phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng huy hoàng của anh cả sao?

Ôi… Ngu thật!

Anh cả về sẽ cho cậu ta ăn hành ngập mặt mất!

Cậu ta có nên chạy trước không?

Không được, anh cả thù rất dai ôi ôi ôi!

Lần này mà chạy, lần sau bị anh cả bắt được, nhất định sẽ tham hơn!

Lục Hạo Đường nhìn Cố Vân Tịch với đôi mắt đẫm lệ: “Chị dâu, xin chị đó! Đừng nói với anh cả! Nếu không em sẽ thảm lắm!”

Nghe lời đó, Cố Vân Tịch vẫn đang cười, nhưng Lục Hạo Đường nói câu sau khiến sắc mặt Cố Vân Tịch thay đổi ngay lập tức!

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, sắp đến tết rồi chết gì mà chết? Chị sẽ không nói với anh cả em, yên tâm đi!

Chết rất thảm!

Bốn chữ này kích thích Cố Vân Tịch, Kẹo Nhỏ, đời này chị nhất định sẽ bảo vệ em!

Thấy Cố Vân Tịch nói sẽ không nói cho anh cả cậu ta, Lục Hạo Đường đột nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Ha ha ha! Em biết em biết! Dù sao chị dâu cũng rất tốt, chúng ta nói xong rồi nha! Chị không được nói cho anh cả em biết!”

Lục Hạo Đường không ở lại ăn trưa, cậu ta vẫn còn việc phải làm, lúc rời đi, Cố Vân Tịch chuẩn bị đồ cho cậu ta mang đi, nếu Tết rảnh thì đến ăn cơm. 

Thừa cơ hội này, Lục Hạo Đường mang theo một ít đồ ăn Cố Vân Tịch làm, thu dọn đồ đạc lên máy bay về đế đô!

Bà nội Lục đã đợi ở nhà rồi!

Hai ngày trôi qua rất nhanh, hai ngày qua Cố Vân Tịch luôn ở trong quân đội, làm đồ Tết, nhân tiện lấy màn và quần áo ra phơi!

Các quân tẩu khá cũng đang làm những việc này, cô cảm giác mình sống ở nhà với Lục Hạo Đình thật tốt!

Cô vô cùng thích!

Vào ngày Tết Nguyên Đán, buổi trưa Lục Hạo Đường về ăn trưa, sau đó rời đi!

Buổi tối, Cố Vân Tịch dọn đồ đạc từ sớm rồi lên giường. 

Cô đặc biệt phơi khô chăn bông này, nó mềm mại và rất ấm áp, lồng chăn bông vào, dường như có thể ngửi thấy hơi thở của Lục Hạo Đình.

Cô tham lam hít một hơi mùi chăn rồi từ từ ngủ thiếp đi!

Ban đêm, bên ngoài rất náo nhiệt, đêm giao thừa, rất nhiều người đều tranh thủ ở bên nhau, cả nhà đoàn tự, pháo hoa nhiều màu sắc bắn không ngừng. 

Cho đến đêm khuya, sau khi Cố Vân Tịch ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng vào nhà, đến bên giường Cố Vân Tịch, vén chăn bông lên nằm vào.

Cố Vân Tịch sửng sốt!

Một hơi thở quen thuộc truyền đến: “Anh Hạo Đình, đừng…”

Nụ hôn rơi xuống, lúc này đã qua không giờ, năm mới đến rồi, pháo hoa ngoài cửa sổ thắp sáng cả bầu trời đêm!

Hết Chương 221: Giăng bẫy!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page