Danh sách chương

Áo khoác trên người Vương Tình đã bị Cố Vân Tịch xé tan, để lộ toàn bộ thân thể ra ngoài. 

Gió lạnh thổi qua, Vương Tình lạnh run cả người!

“Sao?” Thanh âm Cố vân Tịch lạnh lẽo lại vang lên.

“Cố Vân Tịch, Vương gia sẽ không bỏ qua cho cô a a a …”

Xoẹt một tiếng!

Cố Vân Tịch trực tiếp xé từ trên cổ áo xé xuống vai, cả đồ lót cũng kéo xuống, thật ra thì đã lộ hết thân thể ra ngoài!

Rốt cuộc Vương Tình cũng biết sợ: “Đừng mà ô ô ô không muốn…”

“Sau này còn dám tìm tôi gây chuyện không?”

“Không… không dám nữa!”

“Bây giờ mới chịu ngoan ngoãn! Thật ra chị đây rất bận, cũng không muốn để ý đến cô, vậy mà cô điếc không sợ súng, coi thường tôi, cứ nhất định phải đụng trên đầu họng súng thế?

“Nếu tôi động thủ xử lý cô, tin tôi đi, hậu quả, cô không thể tưởng tượng nổi đâu. Ngoan! Về nhà nói cho ba mẹ cô, các người đối xử với tôi như thế nào, tôi đều nhớ kỹ! Tôi sẽ đến tìm các người trả thù, ngoan ngoãn nhớ kỹ lấy nha!”

Cố Vân Tịch buông cô ta ra, đứng dậy, phủi tay, nhìn cô ta một cái, nhấc chân rời đi!

Cô tàn nhẫn sao?

Cô quá đáng sao?

Có lẽ cô rất tàn nhẫn! Cũng thật quá đáng!

Nhưng Cố Vân Tịch không hối hận chút nào!

So với khi còn bé, cô bị nhiều nhục nhã, Vương Tình bị như vậy không tính là gì, huống chi, lúc đó cô không chủ động trêu chọc ai, cô sống khổ sở như vậy những người này lại luôn tìm đến bắt nạt cô. 

Hôm nay Vương Tình tìm cô gây sự, bị cô xử lý là đáng đời!

Bên kia, sau khi Cố Vân Tịch rời đi, Vương Tình vội vàng đứng lên co dúm sang một bên, ôm quần áo của mình thật chặt, khóc đến mặt mũi đầy nước mắt. 

Cô ta nhìn hướng Cố Vân Tịch rời đi, trong lòng hận ý tràn ra ngoài!

“A a a …”

Cô ta bỗng hét lên một tiếng, mấy cô gái bên cạnh bị bộ dáng cô ta vặn vẹo dọa cho sợ.

“Cố Vân Tịch, cô chờ đó cho tôi!”

Cô ta muốn báo thù!

Cô ta nhất định phải khiến Cố Vân Tịch quỳ xuống cầu xin cô ta!

Vương Tình khóc chạy về nhà. 

Lúc này ở Vương gia đang diễn ra một trận đại chiến, chỉ có điều trận đại chiến thế này Vương gia thường xuyên diễn ra!

“Ầm!” Tiếng thủy tinh vỡ. 

Người đàn ông trung niên bụng béo hung hãn đập vỡ ly trà, mặt không kiên nhẫn nhìn người đàn bà trước mặt: “Tưởng Phân! Đừng không biết xấu hổ, ông đây nuôi bà ăn mặc, cho bà tiền tiêu, con mẹ nó, không phải ông đây bên ngoài chơi đùa chút sao? Bà quậy cái gì?”

“Bà cho là bà còn trẻ sao? chẳng lẽ còn để ông đây cả đời nhìn bà chắc? Có buồn nôn hay không?”

Tưởng Phân bị đánh một bạt tai, gò má sưng lên, mặt đầy nước mắt!

Bà ta quay đầu, vẻ mặt đau lòng, tủi thân nhìn người đàn ông trung niên: “Vương Kiến Dũng, ông có lương tâm hay không? Tôi đi theo ông nhiều năm như vậy, cùng ông dốc sức làm ăn như đến cuối cùng, ông vậy mà chơi đùa với những con hồ ly tinh kia, ông xứng với tôi sao?”

“Làm sao tôi phải có lỗi với bà? Tôi không cho bà ăn hay không cho bà uống? Cả ngày trong biệt thự lớn, tiêu tiền, có người giúp việc hầu hạ, mặc toàn nhãn hiệu nổi tiếng, bà nói xem, ông đây có lỗi với bà chỗ nào?”

“Đây là tôi nên có!” Tưởng Phân hét to!

Hai người lại bắt đầu rùm beng, nhưng vẫn không ai thuyết phục được ai!

Vương Tình nhìn thấy tất cả, đã quá quen rồi!

Cô ta quen đến chết lặng!

“Đừng ồn ào nữa!” Vương Tình hét lớn một tiếng. 

Hai người kia đang cãi nhau cũng ngừng lại nhìn Vương Tình. Vương Tình còn cho là bọn họ sẽ đến an ủi mình, nhưng…

“Nha đầu chết tiệt kia, mày hét cái gì? Có phải mày biết chuyện ba mày không?”

Vương Tình nghẹn lại!

Vừa mới bị Cố Vân Tịch đánh cho thảm bại, vốn muốn về nhà tìm chỗ dựa nhưng kết quả câu đầu tiên nghe được lại là trách cứ!

“Hừ!” Vương Kiến Dũng lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Tưởng Phân: “Nhìn cô con gái tốt của bà đi, một chút giáo dưỡng cũng không có, tôi là chủ gia đình, nó lại dám hô to gọi nhỏ với tôi, bình thường bà làm gì thế?”

“Không sinh cho tôi một mụn con trai, con gái cũng không giáo dục tốt, vậy mà còn không biết xấu hổ mà tủi thân, bà tủi thân cái gì? tủi thân cái gì? ông đây không đuổi bà ra khỏi cửa là khoan dung lắm rồi! Hừ!”

Vương Kiến Dũng gào xong, vung tay rời khỏi nhà!

Tưởng Phân nhìn chồng rời đi, lại khóc lớn!

Nước mắt Vương Tình lại chảy ra, cô ta ở bên ngoài chịu tủi thân lớn, về nhà ba mẹ không quan tâm cô ta!

Trong lòng nhất thời căm hận đứng lên: “Đừng khóc nữa!”

Với người mẹ đang khóc lớn trước mặt, Vương Tình lại hét to một câu!

“Con bé chết tiệt này, hét cái gì? Trong mắt mày còn coi tao là mẹ không?” Tưởng Phân cả giận nói.

Vương Tình tức giận: “Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc, nhiều năm rồi mẹ trừ biết khóc ra thì có thể làm gì? Khóc nhiều năm rồi có tác dụng không?”

Tiếng khóc Tưởng Phân dừng lại!

Ngẩng đầu, không dám tin nhìn con gái của mình!

Giờ phút này Vương Tình đã bị cơn tức giận làm mê muội đầu óc, phát tiết với mẹ mình: “Mẹ nhìn con làm gì? chẳng lẽ không đúng sao? Mấy năm nay, cả ngày mẹ đi khắp thế giới diệt tiểu tam, kết quả thì sao? Khắp nơi đều là tiểu tam!”

“Ba con cả ngày ở cùng tiểu tam, mẹ khóc nhiều năm như vậy rồi thì làm được gì?”

“Mẹ nhìn lại mẹ xem, ba con nói không sai, cho mẹ ăn, cho mẹ uống, cho mẹ nhiều tiền tiêu, mẹ lại không làm được gì khác?”

Tưởng Phân bị con gái mắng cho mặt mày hoang mang: “Tình Tình! Con nói cái gì thế?”

Vương Tình lệ rơi đầy mặt: “Con bị người ta bắt nạt! Con bị nhục nhã lớn như vậy, về nhà ba mẹ không an ủi con, còn không cho con chỗ dựa! Tại sao! Tại sao chứ? Ô ô ô…”

Hết Chương 122: Cầu xin tha thứ! Tôi không dám nữa!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page