Danh sách chương

Cả đời bà nội đã gặp biết bao nhiêu người, với những đứa trẻ tuổi còn nhỏ, chỉ cần liếc mắt một cái là bà có thể đoán được phần nào tính cách. Mạnh Ngọc Yên mới chỉ hơn hai mươi tuổi, chắc chắn chưa có nhiều toan tính, tính cách thế nào gần như đều lộ ra hết trong ánh mắt.

Vừa nhìn một cái, bà đã rất hài lòng.

Lục Hạo Vũ mỉm cười giới thiệu Mạnh Ngọc Yên: “Yên Yên, đây là ông nội anh, đây là bà nội, đây là anh cả và chị dâu, còn đây là tam ca anh.”

“Ông bà nội, đây là bạn gái cháu, Mạnh Ngọc Yên!”

Bà nội Lục cười hiền từ: “Yên Yên à, tên hay quá, lại đây ngồi đi cháu!”

Lục Hạo Vũ quá hiểu tính bà nội mình. Trước kia, khi Lục gia còn chưa có địa vị vững chắc như bây giờ, vẫn còn bị Tịch gia dòm ngó, vì thế con cháu trong nhà, bao gồm cả con dâu, đều phải có năng lực sinh tồn trong giới hào môn.

Bình thường hành xử phải khéo léo, tốt nhất là có chút bản lĩnh.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Có Cố Vân Tịch làm chỗ dựa vững chắc, địa vị Lục gia ổn định như núi Thái Sơn, gần như không ai dám động vào. Vì thế, đời cháu của họ khi chọn bạn đời thì càng chú trọng phẩm hạnh.

Chỉ cần tính cách tốt, những kỹ năng và bản lĩnh khác có thể từ từ bồi dưỡng sau khi cưới, miễn là không quá ngốc là được rồi.

Người lớn mà, ai chẳng thích con dâu hiền lành, dịu dàng. Bà nội Lục cũng không ngoại lệ.

Mạnh Ngọc Yên lại đúng chuẩn “gu” đó, nên chắc chắn sẽ được bà thương.

Thực tế cũng đúng như vậy. Giờ Lục gia đang sống thoải mái, Lục Hạo Vũ lại không giống anh cả là gia chủ, nên cũng không cần một người vợ có bản lĩnh quán xuyến đại cục. Người anh lấy, chỉ cần bản thân anh thích, hiền lành và đoan trang là được rồi.

Thấy bà nội vui như vậy, Lục Hạo Vũ mỉm cười nói: “Bà nội, còn chuyện này vui hơn nữa! Cháu muốn báo với mọi người một tiếng. Cháu muốn nhanh chóng kết hôn, tốt nhất là tổ chức hôn lễ trong vòng hai tháng tới.”

Câu nói này khiến cả phòng khách sững sờ.

Ông nội Lục nhíu mày: “Gấp vậy sao?”

Lục Hạo Vũ nghiêm túc: “Ông nội, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, càng nhanh càng tốt.”

Ông nội Lục nhăn mặt: “Tiểu Vũ à, ông không phản đối cháu yêu đương, nhưng… chuyện này có hơi gấp quá đấy? Cháu mới về nước chưa đầy hai tháng mà đã đòi kết hôn rồi? Hai đứa quen nhau từ hồi ở nước ngoài sao?”

“Hôn nhân là chuyện hệ trọng, người làm trưởng bối như ông đương nhiên cũng mong cháu sớm yên bề gia thất, nhưng cũng không thể cưới một cách tùy tiện được. Cô bé này chẳng phải còn đang đi học sao? Cháu gấp gáp vậy là sao?”

Lục Hạo Vũ đưa tay gãi mũi, nhỏ giọng nói: “Không gấp sao được ạ? Yên Yên mang thai rồi, vài tháng nữa là bụng to ra, lúc đó mặc váy cưới sao đẹp được?”

Một câu nói ra, cả phòng như nổ tung. Ngoại trừ Cố Vân Tịch, ai nấy đều ngơ ngác!

“Phụt… khụ khụ khụ khụ…” Lục Hạo Đình phun cả ngụm trà ra ngoài, ho sặc sụa không ngừng.

Cố Vân Tịch bật cười, vỗ nhẹ lưng chồng rồi đưa khăn giấy, nhắc anh đừng quá kích động.

“Bình tĩnh, nghe Hạo Vũ nói đã.”

Lục Hạo Đình thực sự bị hù đến hoảng hồn, cầm khăn lau miệng xong, quay đầu nhìn Lục Hạo Vũ bằng ánh mắt như thể… chưa từng biết đứa em này là ai nữa!

Ông nội Lục thì ngơ luôn, cứ tưởng tai mình nghe nhầm.

“Cháu… cháu vừa nói gì cơ?”

Lục Hạo Vũ nhấn mạnh lại một lần nữa: “Ông nội, ông không nghe nhầm đâu. Cháu nói Yên Yên đang mang thai. Vậy nên đám cưới cần phải nhanh chóng tổ chức, nếu không thì bụng cô ấy to rồi, mặc váy cưới không đẹp nữa.”

Ông bà nội Lục thật sự không thể tiêu hóa nổi thông tin này: đứa cháu ngoan, nghe lời của họ…

Vậy mà…

Lục Hạo Đường (tam ca) lúc này thì chỉ biết câm nín luôn!

(Hết chương)

Cả đời bà nội đã gặp biết bao nhiêu người, với những đứa trẻ tuổi còn nhỏ, chỉ cần liếc mắt một cái là bà có thể đoán được phần nào tính cách. Mạnh Ngọc Yên mới chỉ hơn hai mươi tuổi, chắc chắn chưa có nhiều toan tính, tính cách thế nào gần như đều lộ ra hết trong ánh mắt.

Vừa nhìn một cái, bà đã rất hài lòng.

Lục Hạo Vũ mỉm cười giới thiệu Mạnh Ngọc Yên: “Yên Yên, đây là ông nội anh, đây là bà nội, đây là anh cả và chị dâu, còn đây là tam ca anh.”

“Ông bà nội, đây là bạn gái cháu, Mạnh Ngọc Yên!”

Bà nội Lục cười hiền từ: “Yên Yên à, tên hay quá, lại đây ngồi đi cháu!”

Lục Hạo Vũ quá hiểu tính bà nội mình. Trước kia, khi Lục gia còn chưa có địa vị vững chắc như bây giờ, vẫn còn bị Tịch gia dòm ngó, vì thế con cháu trong nhà, bao gồm cả con dâu, đều phải có năng lực sinh tồn trong giới hào môn.

Bình thường hành xử phải khéo léo, tốt nhất là có chút bản lĩnh.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Có Cố Vân Tịch làm chỗ dựa vững chắc, địa vị Lục gia ổn định như núi Thái Sơn, gần như không ai dám động vào. Vì thế, đời cháu của họ khi chọn bạn đời thì càng chú trọng phẩm hạnh.

Chỉ cần tính cách tốt, những kỹ năng và bản lĩnh khác có thể từ từ bồi dưỡng sau khi cưới, miễn là không quá ngốc là được rồi.

Người lớn mà, ai chẳng thích con dâu hiền lành, dịu dàng. Bà nội Lục cũng không ngoại lệ.

Mạnh Ngọc Yên lại đúng chuẩn “gu” đó, nên chắc chắn sẽ được bà thương.

Thực tế cũng đúng như vậy. Giờ Lục gia đang sống thoải mái, Lục Hạo Vũ lại không giống anh cả là gia chủ, nên cũng không cần một người vợ có bản lĩnh quán xuyến đại cục. Người anh lấy, chỉ cần bản thân anh thích, hiền lành và đoan trang là được rồi.

Thấy bà nội vui như vậy, Lục Hạo Vũ mỉm cười nói: “Bà nội, còn chuyện này vui hơn nữa! Cháu muốn báo với mọi người một tiếng. Cháu muốn nhanh chóng kết hôn, tốt nhất là tổ chức hôn lễ trong vòng hai tháng tới.”

Câu nói này khiến cả phòng khách sững sờ.

Ông nội Lục nhíu mày: “Gấp vậy sao?”

Lục Hạo Vũ nghiêm túc: “Ông nội, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, càng nhanh càng tốt.”

Ông nội Lục nhăn mặt: “Tiểu Vũ à, ông không phản đối cháu yêu đương, nhưng… chuyện này có hơi gấp quá đấy? Cháu mới về nước chưa đầy hai tháng mà đã đòi kết hôn rồi? Hai đứa quen nhau từ hồi ở nước ngoài sao?”

“Hôn nhân là chuyện hệ trọng, người làm trưởng bối như ông đương nhiên cũng mong cháu sớm yên bề gia thất, nhưng cũng không thể cưới một cách tùy tiện được. Cô bé này chẳng phải còn đang đi học sao? Cháu gấp gáp vậy là sao?”

Lục Hạo Vũ đưa tay gãi mũi, nhỏ giọng nói: “Không gấp sao được ạ? Yên Yên mang thai rồi, vài tháng nữa là bụng to ra, lúc đó mặc váy cưới sao đẹp được?”

Một câu nói ra, cả phòng như nổ tung. Ngoại trừ Cố Vân Tịch, ai nấy đều ngơ ngác!

“Phụt… khụ khụ khụ khụ…” Lục Hạo Đình phun cả ngụm trà ra ngoài, ho sặc sụa không ngừng.

Cố Vân Tịch bật cười, vỗ nhẹ lưng chồng rồi đưa khăn giấy, nhắc anh đừng quá kích động.

“Bình tĩnh, nghe Hạo Vũ nói đã.”

Lục Hạo Đình thực sự bị hù đến hoảng hồn, cầm khăn lau miệng xong, quay đầu nhìn Lục Hạo Vũ bằng ánh mắt như thể… chưa từng biết đứa em này là ai nữa!

Ông nội Lục thì ngơ luôn, cứ tưởng tai mình nghe nhầm.

“Cháu… cháu vừa nói gì cơ?”

Lục Hạo Vũ nhấn mạnh lại một lần nữa: “Ông nội, ông không nghe nhầm đâu. Cháu nói Yên Yên đang mang thai. Vậy nên đám cưới cần phải nhanh chóng tổ chức, nếu không thì bụng cô ấy to rồi, mặc váy cưới không đẹp nữa.”

Ông bà nội Lục thật sự không thể tiêu hóa nổi thông tin này: đứa cháu ngoan, nghe lời của họ…

Vậy mà…

Lục Hạo Đường (tam ca) lúc này thì chỉ biết câm nín luôn!

(Hết chương)

Hết Chương 1200: Mang thai rồi? Choáng váng!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page