Danh sách chương

Mạnh Ngọc Yên gật đầu: “Biết rồi, em hứa sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa.”

“Bây giờ em mang thai rồi, nên hạn chế dùng đồ điện tử. Công việc trước đây cũng không thể tiếp tục được, vậy chi bằng tranh thủ học thêm thứ gì khác!”

“Tiếng Anh của em khá ổn, còn tiếng Đức với tiếng Pháp thì mới học sơ sơ, anh có biết không? Dạy em nha!”

Lục Hạo Vũ bật cười: “Hai thứ đó anh đều rành cả, sau này sẽ dạy em thật nghiêm túc!”

Khuôn mặt Mạnh Ngọc Yên nở nụ cười ngọt ngào: “Anh nói xem, nếu em tranh thủ 10 tháng mang thai, có anh là thầy giáo giỏi như vậy dạy kèm, liệu em có thể học được một thứ tiếng không?”

Lục Hạo Vũ cười đáp: “Em thông minh thế cơ mà, chắc chắn học được!”

Mạnh Ngọc Yên hí hửng, mắt cười tít lại: “Em cũng nghĩ thế!”

Buổi tối, họ ăn tối vui vẻ ấm cúng. Sau đó Mạnh Ngọc Yên đọc sách một lát thì bị Lục Hạo Vũ “đuổi” đi nghỉ ngơi, còn anh thì đi giúp Mạnh Vũ Trạch làm bài tập.

Sáng hôm sau, Lục Hạo Vũ dẫn cô đi hoàn tất toàn bộ thủ tục sang tên căn nhà và cửa hàng.

Sau đó, anh liên lạc với Cố Vân Tịch, nhờ chị lúc nào rảnh thì giúp Mạnh Vũ Trạch điều trị.

Cố Vân Tịch vừa nhận được điện thoại liền đồng ý ngay tắp lự: “Cháu trai của Tiểu Vũ nhà chị đấy nhé! Chuyện này chị nhất định phải nhận lời!”

Lục Hạo Vũ hơi ngại ngùng: “Chị dâu, nếu chị bận thì không cần vội đâu ạ, dạo này Tiểu Trạch cũng thích nghi khá tốt ở trường mới rồi. Trước đây thằng bé hơi nhạy cảm, giờ đỡ hơn nhiều.”

Cố Vân Tịch mỉm cười: “Đó là nhờ em dạy dỗ tốt. Nhiều người vì hoàn cảnh từ nhỏ mà tính cách có những khiếm khuyết là điều khó tránh. Không phải ai cũng có đủ tự tin và nền tảng như chúng ta đâu. Chị cũng từng vậy, hồi nhỏ đối mặt với anh cả của em, chị còn tự ti rụt rè lắm, không có tí khí thế nào cả!”

“May mà anh ấy luôn che chở, nên chị mới dần bước ra được, tìm lại được sự tự tin.”

Lục Hạo Vũ cười: “Vậy để chủ nhật nhé! Hôm đó em tới đón chị.”

“Thôi!” Cố Vân Tịch bật cười: “Em cứ ở nhà chăm sóc bạn gái nhỏ của em đi! Gửi địa chỉ qua đây, chị để tài xế đưa tới là được rồi.”

“Vâng ạ!”

Đến Chủ Nhật, Cố Vân Tịch đến theo địa chỉ Lục Hạo Vũ gửi, tiến hành điều trị cho Mạnh Vũ Trạch.

Vấn đề của thằng bé có thể là ca khó với nhiều bác sĩ, nhưng đối với Cố Vân Tịch thì lại không là gì to tát.

Cô từng ở nhà Gia Cát gia lâu năm, lại học hỏi được nhiều từ chú nhỏ. Mà y thuật của hoàng tộc Gia Cát kia thì phải nói là vượt xa trình độ bên này đến cả trăm năm. Với chút bệnh nhỏ này, cô hoàn toàn có thể xử lý nhẹ nhàng.

Mạnh Ngọc Yên đứng bên cạnh nhìn Cố Vân Tịch chữa trị, trong lòng đầy lo lắng.

Cố Vân Tịch dịu dàng nói: “Đừng lo quá, đây không phải vấn đề nghiêm trọng. Gặp chị thì tầm nửa năm là cải thiện rõ rệt rồi. Chỉ có điều, thằng bé không nói chuyện được, tâm lý cũng có một số vấn đề. Sau này cần mở lòng với cậu bé nhiều hơn, mấy cái bóng tâm lý từ bé rồi cũng sẽ dần phai đi.”

“Trường hợp của nó, không phải quá nặng đâu. Chỉ cần gia đình đủ ấm áp, cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, không ưu phiền… thì tự nhiên sẽ hồi phục nhiều.”

Nghe đến đây, Mạnh Ngọc Yên mừng rỡ vô cùng.

Nếu bệnh của Vũ Trạch có thể chữa khỏi hoàn toàn, thì mọi nỗi lo lắng của cô cũng tiêu tan hết.

Những chuyện từng khiến cô cảm thấy khó khăn nhất, sau khi gặp được Lục Hạo Vũ, dường như đều được giải quyết hết.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được cảm giác được người khác bảo vệ, hạnh phúc biết bao nhiêu.

Tiễn Cố Vân Tịch về, thấy dáng vẻ rạng rỡ của Mạnh Ngọc Yên, Lục Hạo Vũ bật cười: “Giờ thì yên tâm rồi chứ? Sẵn sàng theo anh về ra mắt ông bà nội chưa?”

(Hết chương)

Mạnh Ngọc Yên gật đầu: “Biết rồi, em hứa sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa.”

“Bây giờ em mang thai rồi, nên hạn chế dùng đồ điện tử. Công việc trước đây cũng không thể tiếp tục được, vậy chi bằng tranh thủ học thêm thứ gì khác!”

“Tiếng Anh của em khá ổn, còn tiếng Đức với tiếng Pháp thì mới học sơ sơ, anh có biết không? Dạy em nha!”

Lục Hạo Vũ bật cười: “Hai thứ đó anh đều rành cả, sau này sẽ dạy em thật nghiêm túc!”

Khuôn mặt Mạnh Ngọc Yên nở nụ cười ngọt ngào: “Anh nói xem, nếu em tranh thủ 10 tháng mang thai, có anh là thầy giáo giỏi như vậy dạy kèm, liệu em có thể học được một thứ tiếng không?”

Lục Hạo Vũ cười đáp: “Em thông minh thế cơ mà, chắc chắn học được!”

Mạnh Ngọc Yên hí hửng, mắt cười tít lại: “Em cũng nghĩ thế!”

Buổi tối, họ ăn tối vui vẻ ấm cúng. Sau đó Mạnh Ngọc Yên đọc sách một lát thì bị Lục Hạo Vũ “đuổi” đi nghỉ ngơi, còn anh thì đi giúp Mạnh Vũ Trạch làm bài tập.

Sáng hôm sau, Lục Hạo Vũ dẫn cô đi hoàn tất toàn bộ thủ tục sang tên căn nhà và cửa hàng.

Sau đó, anh liên lạc với Cố Vân Tịch, nhờ chị lúc nào rảnh thì giúp Mạnh Vũ Trạch điều trị.

Cố Vân Tịch vừa nhận được điện thoại liền đồng ý ngay tắp lự: “Cháu trai của Tiểu Vũ nhà chị đấy nhé! Chuyện này chị nhất định phải nhận lời!”

Lục Hạo Vũ hơi ngại ngùng: “Chị dâu, nếu chị bận thì không cần vội đâu ạ, dạo này Tiểu Trạch cũng thích nghi khá tốt ở trường mới rồi. Trước đây thằng bé hơi nhạy cảm, giờ đỡ hơn nhiều.”

Cố Vân Tịch mỉm cười: “Đó là nhờ em dạy dỗ tốt. Nhiều người vì hoàn cảnh từ nhỏ mà tính cách có những khiếm khuyết là điều khó tránh. Không phải ai cũng có đủ tự tin và nền tảng như chúng ta đâu. Chị cũng từng vậy, hồi nhỏ đối mặt với anh cả của em, chị còn tự ti rụt rè lắm, không có tí khí thế nào cả!”

“May mà anh ấy luôn che chở, nên chị mới dần bước ra được, tìm lại được sự tự tin.”

Lục Hạo Vũ cười: “Vậy để chủ nhật nhé! Hôm đó em tới đón chị.”

“Thôi!” Cố Vân Tịch bật cười: “Em cứ ở nhà chăm sóc bạn gái nhỏ của em đi! Gửi địa chỉ qua đây, chị để tài xế đưa tới là được rồi.”

“Vâng ạ!”

Đến Chủ Nhật, Cố Vân Tịch đến theo địa chỉ Lục Hạo Vũ gửi, tiến hành điều trị cho Mạnh Vũ Trạch.

Vấn đề của thằng bé có thể là ca khó với nhiều bác sĩ, nhưng đối với Cố Vân Tịch thì lại không là gì to tát.

Cô từng ở nhà Gia Cát gia lâu năm, lại học hỏi được nhiều từ chú nhỏ. Mà y thuật của hoàng tộc Gia Cát kia thì phải nói là vượt xa trình độ bên này đến cả trăm năm. Với chút bệnh nhỏ này, cô hoàn toàn có thể xử lý nhẹ nhàng.

Mạnh Ngọc Yên đứng bên cạnh nhìn Cố Vân Tịch chữa trị, trong lòng đầy lo lắng.

Cố Vân Tịch dịu dàng nói: “Đừng lo quá, đây không phải vấn đề nghiêm trọng. Gặp chị thì tầm nửa năm là cải thiện rõ rệt rồi. Chỉ có điều, thằng bé không nói chuyện được, tâm lý cũng có một số vấn đề. Sau này cần mở lòng với cậu bé nhiều hơn, mấy cái bóng tâm lý từ bé rồi cũng sẽ dần phai đi.”

“Trường hợp của nó, không phải quá nặng đâu. Chỉ cần gia đình đủ ấm áp, cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, không ưu phiền… thì tự nhiên sẽ hồi phục nhiều.”

Nghe đến đây, Mạnh Ngọc Yên mừng rỡ vô cùng.

Nếu bệnh của Vũ Trạch có thể chữa khỏi hoàn toàn, thì mọi nỗi lo lắng của cô cũng tiêu tan hết.

Những chuyện từng khiến cô cảm thấy khó khăn nhất, sau khi gặp được Lục Hạo Vũ, dường như đều được giải quyết hết.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được cảm giác được người khác bảo vệ, hạnh phúc biết bao nhiêu.

Tiễn Cố Vân Tịch về, thấy dáng vẻ rạng rỡ của Mạnh Ngọc Yên, Lục Hạo Vũ bật cười: “Giờ thì yên tâm rồi chứ? Sẵn sàng theo anh về ra mắt ông bà nội chưa?”

(Hết chương)

Hết Chương 1197: Ra mắt phụ huynh (2).

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page