Danh sách chương

Mạnh Ngọc Yên sửng sốt một hồi.

Cố Vân Tịch nói: “Vậy nên! Em hoàn toàn không cần phải lo lắng về cuộc sống tương lai của đứa trẻ. Dù hai người có đi đến đâu với nhau hay không, đứa bé vẫn sẽ được Lục gia nuôi dưỡng.”

“Cô gái nhỏ, Hạo Vũ nói em sợ lấy chồng nhà giàu, là vì lo mình sinh ra thấp kém, không xứng đáng với họ. Cuối cùng nó cũng sẽ chọn một cô tiểu thư nhà giàu có gia thế tương xứng đúng không?”

“Chuyện đó chị không thể hứa trước được, chỉ có thể nói với em rằng, đừng nghĩ tất cả đàn ông nhà giàu đều giỏi tính toán. Ngược lại, Hạo Vũ là người từ nhỏ không thiếu thốn gì thì không bao giờ tính toán với em đâu. Nó bên em tuyệt đối là vì thích em.”

“Trên người em chẳng có gì để nó phải tính toán cả. Nhưng nếu em lấy một người đàn ông bình thường, em nghĩ vì anh ta bình thường nên sẽ trân trọng em sao?”

“Ngược lại, đàn ông bình thường có ít thứ, nhưng lại muốn nhiều hơn. Họ sẽ muốn lấy từ người khác. Cô gái xinh như em, lại còn học trường danh tiếng, Hạo Vũ không quan tâm em mang lại lợi ích gì cho nó. Nhưng điều đó không có nghĩa đàn ông bình thường không nhìn vào lợi ích từ em, hiểu không?”

Mạnh Ngọc Yên im lặng.

Cô hình như đã hiểu phần nào, cũng giống với những lời Lục Hạo Vũ từng nói với cô trước đây.

Cố Vân Tịch nói: “Được rồi, chị không nói nhiều nữa. Chuyện của hai người, tự các em suy nghĩ. Nhưng vì sức khỏe của chính em, tốt nhất vẫn nên giữ lại đứa bé.”

Cố Vân Tịch đứng dậy, nói với Lục Hạo Vũ: “Chị đi trước đây, em nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt nhé! Tối chị sẽ gửi cho em những lưu ý qua điện thoại.”

“Vâng! Cảm ơn chị dâu!”

Sau khi rời đi, đến khi ngồi vào xe, Cố Vân Tịch vẫn không ngừng cười.

Không ngờ đấy!

Cậu nhóc Lục gia của họ!

Mới về chưa đầy hai tháng, đã có kết quả rồi!

Quá bất ngờ, quá vui mừng.

Về nhà mà bị người nhà biết được, không biết họ sẽ sốc thế nào!

Nhưng tạm thời Cố Vân Tịch không nói gì, đợi Lục Hạo Vũ chuẩn bị xong thì tự cậu ấy nói với gia đình.

Lục Hạo Vũ đưa Mạnh Ngọc Yên về nhà.

Lần này, anh không nói nhiều, chỉ để cô vào phòng nghỉ ngơi, còn anh thì vào bếp nấu ăn cho cô.

Cố Vân Tịch gửi tin nhắn đến, ngoài những lưu ý, còn có rất nhiều công thức nấu ăn tốt cho bà bầu. Anh đang làm theo.

Tính cách của Mạnh Ngọc Yên, Lục Hạo Vũ đã hiểu rất rõ.

Việc bước lên một tầng lớp xã hội khác quá đột ngột, không chuẩn bị kỹ càng, bản thân cô ấy sợ hãi và lạc lõng là điều tất yếu.

Anh nói nhiều cũng không ích gì, chỉ có cô ấy tự thích nghi được. Hơn nữa, quan trọng là anh làm gì. Nói nhiều, hứa nhiều, với Mạnh Ngọc Yê, cũng chẳng thay đổi được bản chất gì.

Nồi canh đang hầm trong bếp, tranh thủ lúc đó, Lục Hạo Vũ gọi điện thoại.

Cuộc gọi kéo dài khá lâu rồi mới kết thúc.

Canh chín, anh múc một bát, để nguội bớt rồi mang đến bên Mạnh Ngọc Yên.

Trong phòng, quả nhiên Mạnh NGọc Yên không nghỉ ngơi. Cô ngồi tựa đầu giường, nhìn anh. Lục Hạo Vũ đưa bát canh đến trước mặt cô, từng muỗng mớm cho cô ăn.

“Ăn chút đi, lát nữa ngủ một giấc cho ngon. Đến giờ ăn tối, anh sẽ gọi em.”

Mạnh Ngọc Yên uống vài ngụm, gọi một tiếng: “Anh… học trưởng…”

“Có phải em đang trách anh không?” Lục Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn cô.

(Hết chương)

Mạnh Ngọc Yên sửng sốt một hồi.

Cố Vân Tịch nói: “Vậy nên! Em hoàn toàn không cần phải lo lắng về cuộc sống tương lai của đứa trẻ. Dù hai người có đi đến đâu với nhau hay không, đứa bé vẫn sẽ được Lục gia nuôi dưỡng.”

“Cô gái nhỏ, Hạo Vũ nói em sợ lấy chồng nhà giàu, là vì lo mình sinh ra thấp kém, không xứng đáng với họ. Cuối cùng nó cũng sẽ chọn một cô tiểu thư nhà giàu có gia thế tương xứng đúng không?”

“Chuyện đó chị không thể hứa trước được, chỉ có thể nói với em rằng, đừng nghĩ tất cả đàn ông nhà giàu đều giỏi tính toán. Ngược lại, Hạo Vũ là người từ nhỏ không thiếu thốn gì thì không bao giờ tính toán với em đâu. Nó bên em tuyệt đối là vì thích em.”

“Trên người em chẳng có gì để nó phải tính toán cả. Nhưng nếu em lấy một người đàn ông bình thường, em nghĩ vì anh ta bình thường nên sẽ trân trọng em sao?”

“Ngược lại, đàn ông bình thường có ít thứ, nhưng lại muốn nhiều hơn. Họ sẽ muốn lấy từ người khác. Cô gái xinh như em, lại còn học trường danh tiếng, Hạo Vũ không quan tâm em mang lại lợi ích gì cho nó. Nhưng điều đó không có nghĩa đàn ông bình thường không nhìn vào lợi ích từ em, hiểu không?”

Mạnh Ngọc Yên im lặng.

Cô hình như đã hiểu phần nào, cũng giống với những lời Lục Hạo Vũ từng nói với cô trước đây.

Cố Vân Tịch nói: “Được rồi, chị không nói nhiều nữa. Chuyện của hai người, tự các em suy nghĩ. Nhưng vì sức khỏe của chính em, tốt nhất vẫn nên giữ lại đứa bé.”

Cố Vân Tịch đứng dậy, nói với Lục Hạo Vũ: “Chị đi trước đây, em nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt nhé! Tối chị sẽ gửi cho em những lưu ý qua điện thoại.”

“Vâng! Cảm ơn chị dâu!”

Sau khi rời đi, đến khi ngồi vào xe, Cố Vân Tịch vẫn không ngừng cười.

Không ngờ đấy!

Cậu nhóc Lục gia của họ!

Mới về chưa đầy hai tháng, đã có kết quả rồi!

Quá bất ngờ, quá vui mừng.

Về nhà mà bị người nhà biết được, không biết họ sẽ sốc thế nào!

Nhưng tạm thời Cố Vân Tịch không nói gì, đợi Lục Hạo Vũ chuẩn bị xong thì tự cậu ấy nói với gia đình.

Lục Hạo Vũ đưa Mạnh Ngọc Yên về nhà.

Lần này, anh không nói nhiều, chỉ để cô vào phòng nghỉ ngơi, còn anh thì vào bếp nấu ăn cho cô.

Cố Vân Tịch gửi tin nhắn đến, ngoài những lưu ý, còn có rất nhiều công thức nấu ăn tốt cho bà bầu. Anh đang làm theo.

Tính cách của Mạnh Ngọc Yên, Lục Hạo Vũ đã hiểu rất rõ.

Việc bước lên một tầng lớp xã hội khác quá đột ngột, không chuẩn bị kỹ càng, bản thân cô ấy sợ hãi và lạc lõng là điều tất yếu.

Anh nói nhiều cũng không ích gì, chỉ có cô ấy tự thích nghi được. Hơn nữa, quan trọng là anh làm gì. Nói nhiều, hứa nhiều, với Mạnh Ngọc Yê, cũng chẳng thay đổi được bản chất gì.

Nồi canh đang hầm trong bếp, tranh thủ lúc đó, Lục Hạo Vũ gọi điện thoại.

Cuộc gọi kéo dài khá lâu rồi mới kết thúc.

Canh chín, anh múc một bát, để nguội bớt rồi mang đến bên Mạnh Ngọc Yên.

Trong phòng, quả nhiên Mạnh NGọc Yên không nghỉ ngơi. Cô ngồi tựa đầu giường, nhìn anh. Lục Hạo Vũ đưa bát canh đến trước mặt cô, từng muỗng mớm cho cô ăn.

“Ăn chút đi, lát nữa ngủ một giấc cho ngon. Đến giờ ăn tối, anh sẽ gọi em.”

Mạnh Ngọc Yên uống vài ngụm, gọi một tiếng: “Anh… học trưởng…”

“Có phải em đang trách anh không?” Lục Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn cô.

(Hết chương)

Hết Chương 1193: Có phải em đang trách anh không?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page