Danh sách chương

Mạnh Ngọc Yên kể tiếp: “Hồi đó Tiểu Trạch ba tuổi, em phải đi học, học ca tối đến hơn mười giờ mới về. Hôm ấy trời mưa giông rất to, em về tới nhà thì toàn thân ướt sũng, nhưng vừa bước vào sân thì thấy Tiểu Trạch nằm co ro dưới đất, mặt mũi bầm tím, rõ ràng là bị đánh.”

“Thằng bé nằm đó, bất tỉnh, nằm trên nền xi măng lạnh ngắt, mà trời vẫn đang mưa như trút nước. Em sợ đến phát khóc, vội vàng ôm nó chạy đi bệnh viện. Bác sĩ nói tình trạng rất nghiêm trọng. Em vội gọi cho ba. Lúc đó em tưởng nhà không có ai, vì đèn tắt hết, tối om như nhà hoang…”

“Không ngờ ba vẫn ở nhà. Cả nhà đều có mặt, chỉ là họ đã… đi ngủ từ sớm rồi.”

Dù bao nhiêu năm trôi qua, mỗi khi nhắc lại chuyện cũ, Mạnh Ngọc Yên vẫn thấy nghẹn lòng và uất ức.

“Sau lần đó, Tiểu Trạch tỉnh lại thì không chịu nói chuyện nữa, chỉ nhận mỗi mình em là người thân. Sức khoẻ thì càng lúc càng yếu, mỗi năm đều phải tốn rất nhiều tiền chạy chữa. Tiền chữa bệnh cho nó, em phải mặt dày bám lấy ba để đòi từng đồng một.”

“Không nói được, sức khoẻ lại kém, ba em cho rằng có đứa con trai như vậy là mất mặt, thế là mặc kệ luôn hai chị em em.”

Lục Hạo Vũ lặng lẽ nhìn cậu bé đang ngủ bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Lúc đó bác sĩ có nói rõ lý do vì sao Tiểu Trạch không nói chuyện không?”

Ánh mắt Mạnh Ngọc Yên lập tức lạnh đi: “Bác sĩ nói là thằng bé bị hoảng loạn tinh thần. Nó còn quá nhỏ, bị dọa sợ đến mức sang chấn tâm lý, nên mới thành ra như vậy.”

Lục Hạo Vũ không hỏi nữa.

Một đứa trẻ ba tuổi, bị đánh đến mặt mũi tím bầm, nằm trong mưa lạnh mà không ai trong nhà quan tâm, thậm chí còn ngủ ngon giấc như không có chuyện gì. Chuyện này, tuyệt đối không đơn giản.

Anh siết chặt tay cô, dịu giọng: “Em nghỉ ngơi đi. Chuyện của Tiểu Trạch anh sẽ chú ý, anh sẽ tìm bác sĩ tâm lý giỏi giúp thằng bé.”

Mạnh Ngọc Yên giật mình: “Anh… anh không cần làm vậy đâu…”

Lục Hạo Vũ chau mày: “Em đang cố tình vạch ranh giới với anh à, Ngọc Yên?”

Mạnh Ngọc Yên không đáp.

Không phải cô muốn vạch ranh giới, mà là giữa họ vốn đã có một ranh giới rõ ràng.

Từ nhỏ đến lớn, trừ quãng thời gian ngắn ngủi có mẹ bên cạnh, còn lại cô đều phải tự mình chống chọi.

Chưa từng có ai bảo vệ cô. Chưa từng có ai quan tâm cô. Cô đã quen sống như thế.

Và càng không dám mơ tưởng một người như Lục Hạo Vũ. Cô biết rõ, mình không xứng.

Cô siết chặt chăn, khẽ nói: “Anh Hạo Vũ, em không xứng với anh. Anh đừng đối xử tốt với em quá. Em cũng không muốn vì chuyện tối qua mà ỷ lại vào anh, càng không muốn nuôi hy vọng rồi lại mất đi. Như vậy thà đừng có còn hơn.”

Lục Hạo Vũ khựng lại, chau mày.

Cô gái này… nội tâm thiếu an toàn đến mức khiến người ta đau lòng.

Vì chưa từng được ai bảo vệ, nên chỉ cần được người ta giúp một chút cô đã thấy bất an.

Chỉ có thứ gì tự tay cô giành được, cô mới dám dùng một cách yên tâm.

Một cô gái như vậy, nếu không gặp được người biết trân trọng, cả đời chắc chắn sẽ rất khổ.

Anh nhẹ giọng nói: “Mạnh Ngọc Yên, làm người thì nên sống đơn giản một chút. Em phải có hy vọng thì cuộc sống mới dễ thở hơn.”

Mạnh Ngọc Yên mím môi.

Hy vọng ư? Ở đâu? Cô nhìn mãi mà chẳng thấy ánh sáng nào.

Bàn tay cô bỗng được nắm chặt, Lục Hạo Vũ nhìn cô nghiêm túc: “Có thể… anh chính là hy vọng của em. Hoặc ít nhất, anh có thể mang đến hy vọng cho em. Vậy… em có muốn… thử làm bạn gái anh không?”

(Hết chương)

Mạnh Ngọc Yên kể tiếp: “Hồi đó Tiểu Trạch ba tuổi, em phải đi học, học ca tối đến hơn mười giờ mới về. Hôm ấy trời mưa giông rất to, em về tới nhà thì toàn thân ướt sũng, nhưng vừa bước vào sân thì thấy Tiểu Trạch nằm co ro dưới đất, mặt mũi bầm tím, rõ ràng là bị đánh.”

“Thằng bé nằm đó, bất tỉnh, nằm trên nền xi măng lạnh ngắt, mà trời vẫn đang mưa như trút nước. Em sợ đến phát khóc, vội vàng ôm nó chạy đi bệnh viện. Bác sĩ nói tình trạng rất nghiêm trọng. Em vội gọi cho ba. Lúc đó em tưởng nhà không có ai, vì đèn tắt hết, tối om như nhà hoang…”

“Không ngờ ba vẫn ở nhà. Cả nhà đều có mặt, chỉ là họ đã… đi ngủ từ sớm rồi.”

Dù bao nhiêu năm trôi qua, mỗi khi nhắc lại chuyện cũ, Mạnh Ngọc Yên vẫn thấy nghẹn lòng và uất ức.

“Sau lần đó, Tiểu Trạch tỉnh lại thì không chịu nói chuyện nữa, chỉ nhận mỗi mình em là người thân. Sức khoẻ thì càng lúc càng yếu, mỗi năm đều phải tốn rất nhiều tiền chạy chữa. Tiền chữa bệnh cho nó, em phải mặt dày bám lấy ba để đòi từng đồng một.”

“Không nói được, sức khoẻ lại kém, ba em cho rằng có đứa con trai như vậy là mất mặt, thế là mặc kệ luôn hai chị em em.”

Lục Hạo Vũ lặng lẽ nhìn cậu bé đang ngủ bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Lúc đó bác sĩ có nói rõ lý do vì sao Tiểu Trạch không nói chuyện không?”

Ánh mắt Mạnh Ngọc Yên lập tức lạnh đi: “Bác sĩ nói là thằng bé bị hoảng loạn tinh thần. Nó còn quá nhỏ, bị dọa sợ đến mức sang chấn tâm lý, nên mới thành ra như vậy.”

Lục Hạo Vũ không hỏi nữa.

Một đứa trẻ ba tuổi, bị đánh đến mặt mũi tím bầm, nằm trong mưa lạnh mà không ai trong nhà quan tâm, thậm chí còn ngủ ngon giấc như không có chuyện gì. Chuyện này, tuyệt đối không đơn giản.

Anh siết chặt tay cô, dịu giọng: “Em nghỉ ngơi đi. Chuyện của Tiểu Trạch anh sẽ chú ý, anh sẽ tìm bác sĩ tâm lý giỏi giúp thằng bé.”

Mạnh Ngọc Yên giật mình: “Anh… anh không cần làm vậy đâu…”

Lục Hạo Vũ chau mày: “Em đang cố tình vạch ranh giới với anh à, Ngọc Yên?”

Mạnh Ngọc Yên không đáp.

Không phải cô muốn vạch ranh giới, mà là giữa họ vốn đã có một ranh giới rõ ràng.

Từ nhỏ đến lớn, trừ quãng thời gian ngắn ngủi có mẹ bên cạnh, còn lại cô đều phải tự mình chống chọi.

Chưa từng có ai bảo vệ cô. Chưa từng có ai quan tâm cô. Cô đã quen sống như thế.

Và càng không dám mơ tưởng một người như Lục Hạo Vũ. Cô biết rõ, mình không xứng.

Cô siết chặt chăn, khẽ nói: “Anh Hạo Vũ, em không xứng với anh. Anh đừng đối xử tốt với em quá. Em cũng không muốn vì chuyện tối qua mà ỷ lại vào anh, càng không muốn nuôi hy vọng rồi lại mất đi. Như vậy thà đừng có còn hơn.”

Lục Hạo Vũ khựng lại, chau mày.

Cô gái này… nội tâm thiếu an toàn đến mức khiến người ta đau lòng.

Vì chưa từng được ai bảo vệ, nên chỉ cần được người ta giúp một chút cô đã thấy bất an.

Chỉ có thứ gì tự tay cô giành được, cô mới dám dùng một cách yên tâm.

Một cô gái như vậy, nếu không gặp được người biết trân trọng, cả đời chắc chắn sẽ rất khổ.

Anh nhẹ giọng nói: “Mạnh Ngọc Yên, làm người thì nên sống đơn giản một chút. Em phải có hy vọng thì cuộc sống mới dễ thở hơn.”

Mạnh Ngọc Yên mím môi.

Hy vọng ư? Ở đâu? Cô nhìn mãi mà chẳng thấy ánh sáng nào.

Bàn tay cô bỗng được nắm chặt, Lục Hạo Vũ nhìn cô nghiêm túc: “Có thể… anh chính là hy vọng của em. Hoặc ít nhất, anh có thể mang đến hy vọng cho em. Vậy… em có muốn… thử làm bạn gái anh không?”

(Hết chương)

Hết Chương 1125: Em có muốn làm bạn gái anh không?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    kratos01

    Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3

Trả lời

You cannot copy content of this page