Chương 2: Phản pháo đi
23/09/2024
Chương 1: ‘Giang Nam Có Lời Muốn Nói’
23/09/2024
Chương 29: Bọn trẻ đó cũng chỉ là những đứa trẻ
23/09/2024
Chương 28: Ngây thơ vô tội
23/09/2024
Chương 27: Cha đang bắt Dương Lỗi tìm người đấy
23/09/2024
Chương 26: Xấu thế mà còn làm bộ
23/09/2024
Chương 25: Chồng cũ Lâm Địch
23/09/2024
Chương 24: Nếu số phận để mẹ phát hiện ra, thì bức ảnh sẽ là bằng chứng
23/09/2024
Chương 23: Bởi vì không có gì quan trọng hơn mạng sống
23/09/2024
Chương 22: Trung Tâm Thể Hình Mã Hoa
23/09/2024
Chương 21: Muay Thái
23/09/2024
Chương 20: Phức tạp
23/09/2024
Chương 19: Con gái phát hiện ra bà giấu tiền riêng từ khi nào vậy?
23/09/2024
Chương 18: Ông ta cũng từng tự hỏi sao mình lại không giữ được bản thân
23/09/2024
Chương 17: Nhưng sao ông ta lại…?
23/09/2024
Chương 15: Mẹ ơi, con còn nặng hơn mẹ
23/09/2024
Chương 3: Tôi sẽ nói cho cô biết vì sao
23/09/2024
Chương 4: Hạnh phúc không?
23/09/2024
Chương 5: Ba tầng mỡ
23/09/2024
Chương 6: Trọng sinh
23/09/2024
Chương 7: Ngoan ngoãn
23/09/2024
Chương 8: Lúc này cô chỉ muốn lao vào xé xác bà ta
23/09/2024
Chương 10: Cửa hàng của bà ta à?
23/09/2024
Chương 11: Người phụ nữ chết tiệt này cứ lén nhìn cha cô
23/09/2024
Chương 12: Cố lên
23/09/2024
Chương 13: Nhặt được bức ảnh
23/09/2024
Chương 14: Thế giờ con thích ai?
23/09/2024
Chương 16: Con gái lại biết rõ mẹ nó đã làm gì cho nó
23/09/2024
Chương 9: Vòng cổ
23/09/2024
Chương 41: Ngửa bài
23/09/2024
Chương 42: Cha! Con muốn nghe câu trả lời của cha
23/09/2024
Chương 43: Ông ta trong mắt con gái đã thành ra cái gì?
23/09/2024
Chương 44: Em lỡ miệng với ai?
23/09/2024
Chương 45: Tìm Tần Tuyết Liên
23/09/2024
Chương 46: Dám quyến rũ cha tao? Dám cướp chồng mẹ tao?
23/09/2024
Chương 47: Phạm pháp?
23/09/2024
Chương 33: Vậy thì… có lẽ ông ta đã chán mình rồi?
23/09/2024
Chương 48: Mua bánh
23/09/2024
Chương 49: Đồ đê tiện bị bao người cưỡi!
23/09/2024
Chương 50: Ông ta có rất nhiều lý do để chứng minh cho cái “bệnh chung” này
23/09/2024
Chương 39: Mô hình
23/09/2024
Chương 38: Hôm nay anh đến có chuyện muốn nói với em
23/09/2024
Chương 37: Đến Đạo Ngoại
23/09/2024
Chương 36: Hôm nay đừng để lỡ nữa nhé
23/09/2024
Chương 35: Sao lúc đầu ông ta lại dính vào chuyện này cơ chứ!
23/09/2024
Chương 34: Vậy ai tập nhảy với bà ấy nhỉ?
23/09/2024
Chương 32: Có phải bà ta không còn tác dụng gì nữa không?
23/09/2024
Chương 31: Em nhìn con bé Nam Nam kìa?
23/09/2024
Chương 30: Đi tập
23/09/2024
Chương 40: Cháu cứ làm đi, bà không sợ
23/09/2024
Chương 53: Con từng nghĩ cha là người đàn ông tốt nhất trên đời
24/09/2024
Chương 52: Cha không tin vào những gì mình vừa thấy phải không?
24/09/2024
Chương 51: Nhưng còn con gái liệu có đáng như vậy không?
24/09/2024
Chương 54: Bại lộ rồi, chuyện của lão Giang lộ ra rồi
24/09/2024
Chương 55: Tình trạng của Nam Nam
24/09/2024
Chương 56: Tôi có khóc đâu? Tôi là bị tức đấy!
24/09/2024
Chương 57: Ông? Ông dám đe dọa tôi à?!
24/09/2024
Chương 58: Lý do này sao nghe có vẻ không đáng tin?
24/09/2024
Chương 59: Vậy anh xử lý thế nào?
24/09/2024
Chương 60: Ngọc Cần, bà đã bình tĩnh lại chưa?
24/09/2024
Chương 61: Im ngay!
24/09/2024
Chương 62: Tôi không muốn nghe thêm về những chuyện bẩn thỉu của ông nữa
24/09/2024
Chương 63: Đúng là một kẻ nhu nhược!
24/09/2024
Chương 64: Các người sợ Giang Nam biết sự thật đúng không?
24/09/2024
Chương 65: Mẹ con đâu rồi?
24/09/2024
Nhìn xem con gái ông ta, từng bước tính toán, có phải rất thành công không? Rất tài giỏi không? Mới mười sáu tuổi, một đứa con gái mười sáu tuổi.
Giang Nguyên Đạt cầm chìa khóa mở cửa xe.
Giang Nam đứng sau lưng ông, hét lên: “Hai ngày, con chỉ cho cha hai ngày. Hai ngày sau, hoặc là chúng ta gặp nhau tại sở tài nguyên và môi trường, hoặc là con sẽ nói với mẹ để ba chúng ta ngồi lại nói chuyện với nhau. Nếu trong hai ngày này, cha có dấu hiệu chuyển tài sản…”
Giang Nguyên Đạt không đợi Giang Nam nói hết mà đã ngồi vào xe. Ông ta không thể nghe thêm được nữa, nhấn ga và lao đi.
…
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, có một chiếc xe Jetta đen bất ngờ bật đèn xi-nhan rồi dừng lại bên lề đường, lặng lẽ nằm đó hơn nửa tiếng.
Người đàn ông trong xe đang điên cuồng đấm vào ngực. Điện thoại không ngừng rung bần bật, nhưng ông ta như không nghe thấy.
Giang Nguyên Đạt gục xuống vô lăng, vừa cười khẽ vừa rưng rưng nước mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh con gái nhỏ ngày xưa với hai bím tóc nhỏ.
Hồi đó, mỗi khi tan làm, con gái sẽ dang tay chạy tới ôm ông ta, câu cửa miệng là tiếng gọi ngọt ngào:
“Cha ơi, cha ơi.”
“Cha ơi, con được một trăm điểm.”
“Cha là tuyệt nhất.”
Bây giờ, đứa con gái mà ông nuôi nấng lại đối xử với ông ta như thế này.
Muốn lấy hết số tiền của ông ta, con bé không nghĩ rằng ông ta kiếm tiền cũng là vì nó sao.
Từ khi con gái chào đời, ông ta đã cắm đầu cắm cổ làm việc để kiếm nhiều tiền, cùng với Tô Ngọc Cần sống tiết kiệm.
Vì ai nói chỉ con trai mới cần tiền để kết hôn và xây nhà? Nuôi con gái mới thực sự vất vả và tốn kém.
Ông ta sợ sau này khi con gái gả vào nhà chồng sẽ bị người ta soi mói, sợ rằng con gái sẽ phải chịu khổ.
Đến lúc đó, con gái đã là người nhà người ta, ông ta và mẹ nó không thể ở bên cạnh được. Họ sẽ trở thành cha vợ và mẹ vợ, không những không thể chỉ đạo, mà còn phải cầu xin người ta đối xử tốt với con mình.
Lỡ đâu, con gái lấy chồng xa, cả năm chỉ gặp vài lần thì sao, lấy gì để phòng thân?
Là một người cha, ông ta chỉ có thể cho con tiền. Làm việc quần quật là để sau này con có chỗ dựa, không bị người ta bắt nạt.
Nhưng con gái lại gấp gáp thế này, lấy chuyện này ra để đâm vào tim ông ta, còn nhắc nhở ông ta đừng có chuyển tài sản.
Coi ông ta như trái tim chưa bị đâm thủng sao?
Ông ta trong mắt con gái đã thành ra cái gì?
Ông ta đã sai, có lỗi với Tô Ngọc Cần, nhưng lại không có lỗi với con gái.
Giang Nguyên Đạt cảm thấy trái tim mình đã bị tổn thương đến tận cùng. Như thể… như thể ông ta đã mất con.
Điện thoại vẫn tiếp tục rung từng hồi, ông ta hạ cửa xe xuống và ném mạnh ra ngoài, điện thoại lập tức vỡ tan.
Tần Tuyết Liên nghe thấy tiếng tút tút, tức giận cầm rìu đập nát mô hình nhựa. Bà ta vốn định nhân cơ hội này để giữ Giang Nguyên Đạt ở lại.
Không báo cảnh sát, thứ nhất vì nghĩ có ai đó chơi khăm, chắc chắn là người quanh đây biết rõ bà ta sống một mình và không ưa mà thôi. Nếu có lần sau, bà ta nhất định không bỏ qua.
Thứ hai là vì báo cảnh sát rất phiền phức. Nhà bà ta đang thuê, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm đến chủ nhà, khi đó Giang Nguyên Đạt sẽ đến, nhưng cảnh sát cũng sẽ hỏi ai đã đến đây, ai có chìa khóa, làm sao tránh khỏi nhiều lời dị nghị, mà điều đó là điều Giang Nguyên Đạt ghét nhất.
Tần Tuyết Liên vừa đập nát bộ đồ tang, vừa tức giận run rẩy.
Cơ hội tốt thế này, lý do tốt thế này để giữ ông ta lại. Sao ông ta lại không nghe điện thoại chứ!
——
Cửa nhà Giang vừa mở, Tô Ngọc Cần đã bước tới hỏi nhỏ: “Ông có mắng con không? Sao mà đi ăn lại chia nhau về thế này?”
“Nó nói vậy sao?”
“Không, tôi đoán thôi. Con bé về với bộ mặt lạnh lùng, ông lại về muộn thế này.”
You cannot copy content of this page
Bình luận