Danh sách chương

“Kiều Nhất, lâu rồi… không gặp.”

 

Tôi mỉm cười, tao nhã đưa tay ra: “Đúng là lâu thật, dạo này cậu sống sao rồi?”

 

“Cũng ổn.”

 

Triệu Viện Viện dè dặt đưa tay ra, ánh mắt cô ta lướt qua mu bàn tay trắng trẻo mịn màng của tôi, thoáng chút chột dạ.

 

Dĩ nhiên tôi cũng nhận ra đôi tay thô ráp, to bè, xấu xí của cô ta.

 

Tiền đúng là thứ tốt đẹp.

 

Kiếp trước, Lục Viện Viện là vũ công nổi tiếng, cô ta có đôi bàn tay đẹp nhất thế giới, ngón tay thon dài, mềm mại, như không có xương.

 

Tóc đen nhánh mượt mà, làn da trắng nõn mịn màng, vóc dáng thon thả mềm mại, được cả mạng xã hội tung hô là nữ thần.

 

Kiếp này, Triệu Viện Viện ngũ quan không thay đổi mấy, chỉ là da đen đi rõ rệt, thân hình vạm vỡ hơn, thấp hơn mấy phân so với kiếp trước.

 

So sánh thế này, đúng là thảm không nỡ nhìn.

 

“Viện Viện.”

 

Một giọng nói vang lên sau lưng tôi.

 

Triệu Viện Viện vừa nghe, lập tức nước mắt lưng tròng, nhào tới ôm chầm lấy người đó: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá… hu hu hu…”

 

Triệu Viện Viện khóc nức nở, nước mắt nước mũi lèm nhem cả mặt.

 

Mẹ tôi cũng đỏ hoe mắt.

 

“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, khóc đến nhức cả đầu rồi.”

 

Bà nội từ từ đi xuống lầu, giọng đầy mất kiên nhẫn.

 

Tiếng khóc im bặt.

 

Triệu Viện Viện vội vàng lau khô nước mắt, giọng yếu ớt: “Bà nội…”

 

Bà nội ngồi xuống sofa, không liếc nhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía Lục Diệc Minh: “Lục Diệc Minh, chuyện này là sao? Mười tám năm đã hết rồi? Hay cậu nghĩ tôi già rồi lú lẫn, dễ bị lừa hả?”

 

“Không phải đâu bà, Viện Viện chỉ học đại học ở thành phố mình, con chỉ bảo em ấy tới nhà chơi thôi, chưa đón về ở đâu.”

 

Xem ra Lục Diệc Minh đã chuẩn bị sẵn lý do.

 

Bà nội lạnh mặt, từ trên xuống dưới nhìn Triệu Viện Viện, như đang nhớ lại lời Lục Diệc Minh vừa nói.

 

“Cô ta đang làm gì?”

 

“Bà nội, cháu đang học đại học, năm nay năm ba, trường ngay gần đây.” Lục Viện Viện vội vàng trả lời.

 

Bà nội cười khẩy đầy lạnh lẽo: “Đúng là con ruột, vậy mà cũng để cô ta học đại học được.”

 

Mẹ tôi có chút không nỡ, nhẹ nhàng nói với bà: “Mẹ à, bao nhiêu năm rồi không gặp, mẹ đừng khó với Viện Viện quá…”

 

“Cô biết gì, cô ngốc như thế, ở trước mặt mẹ con bọn họ chẳng khác gì kẻ ngốc, cũng may Kiều Nhất nhà mình không giống cô.”

Bà nội có vẻ thất vọng đến mức hận sắt không thành thép.

 

Lục Diệc Minh cau mày, thay cô ta bất bình: “Bà nội, rốt cuộc bà không hài lòng gì ở Viện Viện, sao cứ nhằm vào em ấy mãi vậy?”

 

“Cậu với nó là một ruộc, nhìn đã thấy chướng mắt.”

 

Lục Diệc Minh…

 

“Anh ơi, đừng nói nữa, xin anh đừng vì em mà làm bà nội giận, em cầu xin anh đấy.”

 

Triệu Viện Viện níu tay áo Lục Diệc Minh, bộ dạng đáng thương tội nghiệp.

 

“Đừng giở mấy trò đó trước mặt bà già này, cô còn non lắm, bám riết lấy nhà chúng tôi, tôi phải xem cô giở được trò gì.”

 

Những lời lạnh lẽo của bà nội làm sắc mặt Triệu Viện Viện trắng bệch.

 

Cô ta mím môi, không nói thêm lời nào.

 

15.

 

Từ hôm đó trở đi, Triệu Viện Viện thường xuyên xuất hiện ở nhà họ Lục.

 

Ban đầu là cuối tuần, sau này cả ngày thường sau giờ học cô ta cũng ghé qua.

 

Cô ta tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, lễ phép.

 

Đi dạo, mua sắm, trò chuyện cùng mẹ tôi.

 

Chơi game với Lục Diệc Minh, kể lại chuyện tuổi thơ.

 

Cô ta rất ít khi nói chuyện với tôi, càng không lại gần bà nội, biết rõ hai bà cháu tôi đều không ưa cô ta.

 

Từ miệng mẹ, tôi biết được tình hình của hai mẹ con họ suốt những năm qua.

 

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Triệu Viện Viện thi đỗ một trường đại học trong thành phố.

 

Do không có tiền đóng học phí, Lý Đông Mai bán nhà ở quê, gom góp đủ tiền rồi dẫn con lên nhập học.

 

Sau đó, Triệu Viện Viện đi học, mẹ cô ta làm giúp việc, cuộc sống tuy nghèo nhưng tạm ổn.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page