Danh sách chương

Lý Đông Mai nhìn con gái ruột khóc đến như vậy, trong mắt tràn đầy đau lòng và xót xa, nhưng bà ta lại không thể làm gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận.

 

Tương tự, tôi cũng nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lẽo đầy u ám.

 

Lý Đông Mai bỗng chốc sững sờ.

 

11.

 

Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên tôi làm chính là tống tiễn Lục Viện Viện về quê.

 

Thật sự đáng mừng, đáng chúc tụng.

 

Tất nhiên, công lao lớn nhất vẫn thuộc về bà nội.

 

Nhưng tôi cũng rất thắc mắc, Lục Viện Viện bây giờ chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, tại sao bà nội lại tỏ ra thù địch với cô ta như vậy.

 

Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, bà nội vừa rơi nước mắt vừa ôm tôi vào lòng: “Kiều Nhất, con thật sự là Kiều Nhất của bà sao? Thì ra hồi nhỏ con đáng yêu như vậy.”

 

Chẳng lẽ…

 

Toàn thân tôi cứng đờ, giọng run rẩy hỏi: “Bà nội, bà cũng trọng sinh rồi sao?”

 

Đối phương lập tức buông tôi ra, nói: “Tiểu Kiều Nhất, con…”

 

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau liền hiểu ra tất cả, hai người đều nước mắt lưng tròng.

 

Bà nội kể với tôi, mấy ngày trước bà mơ thấy một giấc mộng.

 

Bà mơ thấy cháu gái ruột bị bế nhầm, thậm chí còn nhớ rõ tên tôi – Triệu Kiều Nhất.

 

Trong giấc mộng ấy, mãi đến năm hai mươi lăm tuổi tôi mới được nhà họ Lục nhận lại, nhưng chẳng được bố mẹ yêu thương, người họ thích là giả tiểu thư Lục Viện Viện.

 

Dưới sự cố tình hay vô tình của Lục Viện Viện, tôi trở thành thiên kim tiểu thư ngốc nghếch nổi tiếng khắp thành phố, bị người ta cười nhạo, danh tiếng bê bối.

 

Sau này, Lục Viện Viện để mắt tới vị hôn phu mà ông nội đã đính ước cho tôi từ trước.

 

Mẹ ruột của cô ta vì muốn dọn sạch chướng ngại cho con gái, đã ôm tôi nhảy lầu cùng chết.

 

Cháu gái ruột thì chết yểu, cháu gái giả lại sống an nhàn, hạnh phúc hết đời.

 

Bà nội tức giận đến mức trong mơ mắng chửi om sòm, rồi tỉnh dậy.

 

Vì giấc mơ quá chân thực, bà vốn định đợi vài ngày sức khỏe tốt lên sẽ lấy tóc của Lục Viện Viện đi xét nghiệm ADN, ai ngờ lại nghe tin tôi trở về.

 

“Vừa nhìn thấy Tiểu Kiều Nhất, bà đã biết con là cháu gái ruột của bà.”

 

“Bởi vì mắt con giống mắt ông nội đúng không ạ?”

 

Bà nội nhẹ nhàng bật cười: “Đúng vậy, giống hệt nhau.”

 

“Kiếp này, cuối cùng bà cũng có mặt mũi đi gặp ông nội con rồi, bà nhất định sẽ nuôi dưỡng Tiểu Kiều Nhất của chúng ta thành công chúa, còn quý giá hơn cả những vì sao trên trời.”

 

Tôi ôm chặt lấy bà.

 

Nghĩ tới việc kiếp này còn có thể ở bên bà hai mươi năm nữa, tôi vui sướng đến mức như muốn bay lên trời.

 

12.

 

Thế là tôi chính thức đổi tên thành Lục Kiều Nhất. Sau khi ở lại nhà họ Lục, mỗi ngày của tôi đều tràn ngập niềm vui và bận rộn.

 

Vẽ tranh, Taekwondo, đấu kiếm, piano, violin… bất cứ thứ gì tôi hứng thú, chỉ cần tôi muốn đều có thể thử sức.

 

Về chuyện học hành, hiện tại tôi mới chỉ là một học sinh lớp hai tiểu học.

 

Đối với tôi, người từng bỏ học từ cấp hai ở kiếp trước, những kiến thức này quả thực là trò trẻ con.

 

Lúc đầu, bố tôi, Lục Đông Lâm, vô cùng tức giận với việc tôi “lười học”.

 

Ông ấy còn tưởng tôi là đứa dốt nát, lập tức mời gia sư tới dạy riêng.

 

Đến khi phát hiện tôi dễ dàng hoàn thành đề kiểm tra của lớp hai, lớp ba, lớp bốn, ông ấy suýt tưởng tôi là thiên tài.

 

Tất nhiên, tôi không dám thể hiện quá lố.

 

Khi gia sư đưa ra đề thi Toán lớp năm, tôi cố ý giả vờ khó khăn một chút, tránh để họ tưởng tôi là thần đồng, lúc đó không biết giải thích sao cho hợp lý.

 

Mẹ tôi, Diệp Cẩn Hòa, ban đầu tỏ ra khá xa cách với tôi.

 

Tôi hiểu vì chuyện của Lục Viện Viện, trong lòng bà ấy chắc chắn có khúc mắc.

 

Nhưng tôi không để tâm, có lẽ kiếp trước quá thất vọng với họ nên kiếp này tôi chẳng còn mong chờ gì tình yêu thương của bố mẹ nữa.

 

Tôi chỉ cần bà nội ở bên cạnh là đủ rồi.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page