Bà cụ run run đưa tay xoa mặt tôi, sau đó ôm tôi vào lòng: “Đúng, bà là bà nội của cháu đây.”
“Đứa bé ngoan, cháu chịu khổ rồi.”
Chỉ hai câu đơn giản, tôi đã có cảm giác muốn khóc.
Kiếp trước khi tôi gặp lại bà nội, bà đã tám mươi tuổi, sức khỏe yếu, chân tay không linh hoạt, bệnh tim thường xuyên tái phát.
Nhưng bà là người duy nhất trong nhà họ Lục yêu thương tôi hơn cả yêu thương Lục Viện Viện.
Bà luôn nói xin lỗi tôi, để tôi chịu khổ nhiều năm như vậy, rõ ràng là cháu gái ruột của nhà họ Lục mà lại bị người khác chiếm chỗ suốt ngần ấy năm.
Bà tự trách cả đời không thể tha thứ cho bản thân, chết cũng không dám gặp ông nội dưới suối vàng.
Vì quá yêu tôi, nên bà nội đặc biệt ghét Lục Viện Viện.
Tôi từng hỏi: “Tại sao bà lại ghét Lục Viện Viện? Bố mẹ con đều rất thích cô ấy, cô ấy hoàn hảo, ưu tú, còn sáng chói hơn cả kim cương.”
“Người đáng lẽ phải sáng chói hơn kim cương chính là cháu, Kiều Nhất à. Bố mẹ cháu còn hồ đồ hơn bà già này, đầu óc chắc toàn nước, cháu phải chịu bao nhiêu tủi nhục như vậy mà bọn họ không nhìn ra, trong mắt chỉ có con nhỏ Lục Viện Viện kia.”
Chỉ một câu đơn giản, nước mắt tôi đã tuôn như suối.
Thì ra trên đời này vẫn có người yêu thương tôi vô điều kiện, cho dù tôi không xuất sắc, không hoàn hảo, vẫn có người thật lòng yêu tôi.
Trước khi qua đời, bà nội để lại toàn bộ tài sản, trang sức cho tôi.
Bà dặn dò tôi phải ăn uống đầy đủ, sống thật tốt, sống thọ trăm tuổi.
Chỉ tiếc là cuối cùng tôi không thực hiện được mong muốn của bà.
10.
“Bà nội, bà tới đúng lúc lắm, Triệu Kiều Nhất dám bảo đưa Viện Viện về quê, chắc cô ta điên rồi.”
Tên mập Lục Diệc Minh vội vàng chạy tới trước mặt bà nội mách lẻo, chắc nghĩ đã tìm được chỗ dựa vững chắc nên mặt mũi hí hửng.
“Thằng nhóc thối, bà thấy mày mới điên ấy.”
Bà nội nổi giận, giơ tay gõ cho nó một cái rõ đau, rồi đảo mắt nhìn quanh phòng khách.
“Lục Viện Viện không phải người nhà họ Lục, đương nhiên không thể ở lại đây, đưa nó đi đi.”
Lục Diệc Minh suýt rớt cằm, la lớn: “Bà nội, bà nhầm rồi phải không? Viện Viện ở nhà mình bao nhiêu năm rồi, sao nói đưa đi là đưa đi được?”
“Nếu mày không nỡ xa nó, thì đi cùng luôn đi.”
Ba tôi, Lục Đông Lâm và mẹ tôi, Diệp Cẩn Hòa, nhìn nhau, có vẻ cũng không ngờ bà nội lại kiên quyết như vậy.
“Mẹ, chuyện của Viện Viện…”
“Chuyện này quyết định vậy rồi, không lằng nhằng nữa, quản gia Lưu, tiễn khách.”
Lục Viện Viện bị lời của bà nội dọa cho chết lặng, quên cả khóc, chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ.
Lý Đông Mai cũng bị tình thế trước mắt làm cho hoang mang, há miệng muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra nổi một lời.
“Bà ơi, còn đồ đạc của tiểu thư Viện Viện thì sao ạ…”
Quản gia Lưu xin chỉ thị từ bà nội.
“Đồ của nó đều là của nhà họ Lục, kêu người đem vài bộ quần áo xuống rồi để nó đi là được.”
“Vâng, thưa bà.”
Rất nhanh, quản gia Lưu xách một chiếc vali nhỏ từ trên lầu đi xuống.
Lục Viện Viện cuối cùng cũng nhận ra bản thân sắp bị đuổi đi, sợ hãi đến mức khóc òa lên, nhào vào ôm chặt lấy chân mẹ: “Mẹ ơi, cứu con, con không đi, con không về quê, con không đi, mẹ ơi…”
Mẹ tôi dù rất không nỡ nhưng cũng bất lực.
Trong nhà này, chỉ cần bà nội đã lên tiếng, bố mẹ tôi cũng không thể làm gì khác.
Có lẽ nhớ tới những lời tôi vừa nói, mẹ tôi an ủi Lục Viện Viện: “Viện Viện, con cứ về quê trước đi, vài năm nữa ba mẹ sẽ đến đón con có được không? Ngoan nào.”
Lục Viện Viện khóc đến mức thở không ra hơi, nước mắt nước mũi giàn giụa đầy mặt, tuyệt vọng lắc đầu: “Không muốn, không muốn, con không đi, con muốn ở bên mẹ.”
Đúng là tình mẫu tử cảm động đất trời.
You cannot copy content of this page
Bình luận