Tôi chợt nhớ tới kiếp trước, lúc vừa được đón về nhà họ Lục, bố mẹ từng tổ chức một bữa tiệc nhận người thân cho tôi tại biệt thự.
Để tôi có thể lộng lẫy tham dự, mẹ còn đặc biệt mời nhà tạo mẫu tới nhà làm tóc, trang điểm cho tôi.
Giữa chừng, nhà tạo mẫu nhận được một cuộc điện thoại, Lục Viện Viện xung phong thay tôi chỉnh sửa lại váy áo.
Khi cô ta khoác tay tôi từ trên tầng hai bước xuống, sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi, tất cả khách mời cũng đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Hóa ra chiếc váy dạ hội của tôi đã bị mặc ngược.
Nhờ “phúc khí” của Lục Viện Viện, tôi trở thành trò cười cho cả buổi tiệc.
Sau đó, cô ta còn tỏ vẻ vô tội giải thích với tôi: “Kiều Nhất, mình thực sự không cố ý đâu, ai mà ngờ mẫu mới của nhà DR lại thiết kế như vậy, cậu không giận mình chứ?”
Từ ngày Lục Viện Viện chào đời, cô ta chỉ mặc đồ thiết kế cao cấp.
Mười sáu tuổi ra nước ngoài du học, bất kỳ thương hiệu xa xỉ nào có chút tiếng tăm, cô ta đều thuộc làu làu như đọc sách giáo khoa.
Chuyện nhầm lẫn mặc ngược váy dạ hội kiểu sơ đẳng như vậy, cả đời này cô ta chắc chỉ phạm duy nhất một lần, lại còn phạm ngay trên người tôi.
Thảo nào người xưa nói, có mẹ tất có con.
Nếu nói về tâm cơ thủ đoạn, không ai vượt qua được hai mẹ con bọn họ.
9.
Tôi nhìn Lục Viện Viện lúc này đang ôm mẹ tôi khóc nức nở trong lòng, lạnh lùng mở miệng: “Nếu mọi người thật sự muốn để cô ta ở lại nhà này cũng được thôi, chỉ cần Lục Viện Viện chịu về quê sống mười tám năm, mười tám năm sau quay lại là được.”
Kiếp trước, tôi trở về nhà họ Lục khi đã hai mươi lăm tuổi, kiếp này, cũng để Lục Viện Viện quay lại đúng khoảng thời gian đó đi.
Lời này chẳng khác gì quả bom nổ giữa phòng khách, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn tôi như thể không tin nổi vào tai mình.
Mẹ nuôi Lý Đông Mai nhìn tôi như thể không nhận ra tôi nữa: “Triệu Kiều Nhất, ý con là gì?”
“Mẹ à, lời con nói rất rõ ràng rồi mà.”
Bà ta lập tức mất kiểm soát, nghiến răng nghiến lợi: “Nhỏ như vậy đã độc ác như thế, đúng là tao nhìn nhầm mày rồi, biết vậy ban đầu đã không nên dẫn mày…”
Ý thức được mình lỡ lời, bà ta lập tức im bặt, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập oán hận.
Lục Viện Viện vừa nghe tôi bảo muốn đưa cô ta về quê, nước mắt càng rơi dữ dội hơn: “Con không muốn về quê, mẹ ơi, con không muốn về quê đâu.”
“Triệu Kiều Nhất, cô tưởng cô là ai? Dựa vào đâu mà nói một câu là đưa Viện Viện về quê ngay được?”
Lục Diệc Minh thấy em gái khóc thảm như vậy, càng ghét tôi hơn, thậm chí còn xông tới đẩy tôi ngã xuống đất.
“Vậy nếu là tôi nói thì sao?”
Một giọng nói có phần già nua truyền từ ngoài cửa vào.
Tôi lập tức run lên.
Là bà nội.
Nếu nói ở kiếp trước nhà họ Lục có người nào thật lòng yêu thương tôi, thì chỉ có bà nội mà thôi.
Tôi kích động quay đầu nhìn lại, quả nhiên trong phòng khách xuất hiện một bà cụ tinh thần minh mẫn, khỏe khoắn.
Bà ấy trông khoảng ngoài sáu mươi, mặc một bộ sườn xám màu xanh rêu, trang phục chỉnh tề, khí chất rất đĩnh đạc.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Lục Đông Lâm vội vàng bước lên đón.
“Chuyện lớn như vậy sao không báo sớm cho tôi, các người muốn tạo phản hết à?”
“Mẹ vừa xuất viện, bác sĩ dặn mẹ không được lo nghĩ nhiều mà.”
“Tránh ra cho tôi.”
Bà cụ mặt mày không vui, ánh mắt sắc bén vừa dừng lại trên người tôi thì cả người bỗng sững lại.
Kiếp trước, bà nội từng nói lần đầu nhìn thấy tôi đã có cảm giác rất quen thuộc.
Bà ấy từng nói ánh mắt tôi giống hệt ánh mắt của ông nội.
“Cháu là Kiều Nhất sao?”
Bà cụ từ từ bước lại gần tôi, ánh mắt chăm chú nhìn tôi không rời, vẻ tức giận trên mặt cũng dịu đi phần nào.
Tôi kìm nén sự xúc động trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cháu là Kiều Nhất, bà là bà nội của cháu phải không ạ?”
You cannot copy content of this page
Bình luận