Danh sách chương

Tôi từng rất vui vì cuối cùng cũng có thể học nội trú cấp hai.

 

Nhưng vừa học xong lớp bảy, Lý Đông Mai đã vội vã sắp xếp cho tôi theo người trong làng ra ngoài làm thuê.

 

Đối với tôi, một đứa bé mười ba tuổi mà nói, đó chẳng khác gì sét đánh ngang tai.

 

Tôi yêu trường học, yêu việc học biết bao nhiêu.

 

Thành tích của tôi luôn đứng đầu lớp, dễ dàng giành vị trí số một toàn khối.

 

Tôi đã hứa, nếu sau này tốt nghiệp đại học kiếm được việc làm, nhất định sẽ hiếu kính, đón bà ta lên thành phố, không để bà ta vất vả làm đồng áng nữa.

 

Tôi chỉ cầu xin bà ta cho tôi thêm vài năm học, chỉ vài năm thôi.

 

Nhưng Lý Đông Mai lòng dạ sắt đá, mặc kệ tôi khóc lóc van xin, nước mắt khô rồi cũng không làm lay chuyển được quyết định của bà ta.

 

Rõ ràng bà ta biết con ruột của mình đang sống sung sướng nơi thành phố thế nào.

 

Đứa bé gái mặc váy công chúa vui đùa vô tư trong khu vườn ấy… lẽ ra phải là tôi mới đúng.

 

Sao lại có người máu lạnh như vậy tồn tại trên đời?

 

Chẳng lẽ trong lòng bà ta chưa từng thấy áy náy chút nào sao? 

 

Nếu không phải sau này mắc bệnh nặng, muốn moi tiền của con ruột để kéo dài mạng sống, có lẽ cả đời này bà ta cũng không tiết lộ bí mật về thân thế của tôi.

 

Dù cho lúc sắp chết, bà ta vẫn chọn kéo tôi xuống địa ngục cùng mình, dọn đường cho con gái ruột cuối cùng vượt qua chướng ngại.

 

Loại người độc ác, lòng lang dạ sói như vậy, tôi tuyệt đối không cho phép bà ta đạt được mục đích.

 

8.

 

“Con không đồng ý.”

 

Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tôi.

 

Mẹ tôi, Diệp Cẩn Hòa, đầy vẻ ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe nhầm.

 

“Kiều Nhất, con không đồng ý chuyện gì?”

 

“Con không đồng ý để Lục Viện Viện ở lại nhà chúng ta, hoặc cô ấy đi, hoặc con đi.”

 

Lục Diệc Minh lập tức nổi giận, khí thế hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Em không đồng ý? Em dựa vào đâu mà không đồng ý? Triệu Kiều Nhất, em đừng quá đáng như vậy.”

 

Tôi biết từ kiếp trước, Lục Diệc Minh luôn cưng chiều em gái, dù sao thì Lục Viện Viện cũng đã được làm bảo bối của nhà họ Lục suốt bảy năm.

 

Tôi không để ý tới anh ta, chỉ nghiêm túc nhìn mẹ tôi, Diệp Cẩn Hòa, ánh mắt kiên định: “Mẹ, nếu mẹ nhất quyết giữ cô ấy ở lại, con có thể rời đi.”

 

Bà ấy ngẩn người, không hiểu sao một đứa trẻ nhỏ như tôi lại cố chấp như vậy.

 

“Kiều Nhất, tại sao phải làm thế? Có thêm một người chị trong nhà chẳng phải rất tốt sao?”

 

Giọng tôi lạnh lẽo: “Cô ấy không phải chị của con.”

 

Lý Đông Mai bắt đầu sốt ruột, nhất thời quên mất mọi chuyện, thậm chí còn trách mắng tôi: “Triệu Kiều Nhất, sao con lại ích kỷ như vậy, Viện Viện có làm gì đắc tội với con đâu, sao cứ nhằm vào nó mãi thế?”

 

Tôi chuyển ánh mắt nhìn sang mẹ nuôi, giọng nói còn non nớt nhưng rõ ràng: “Mẹ, chẳng phải mẹ dẫn con đến nhận người thân sao? Ai về nhà nấy, chẳng phải đó là suy nghĩ ban đầu của mẹ sao?”

 

Bà ta thoáng chững lại: “Mẹ…”

 

“Còn nữa, con muốn hỏi mẹ, tại sao mẹ dắt con đứng ngoài hàng rào ba ngày liền mà không chịu vào?”

 

“Tại sao vừa gặp mẹ ruột của con đã định bỏ trốn? Chẳng lẽ mẹ vốn không muốn con nhận bố mẹ ruột, chỉ muốn âm thầm đưa con về quê, để Lục Viện Viện tiếp tục ở lại đây, không cho ai biết sự thật sao?”

 

“Mày nói bậy!”

 

Lý Đông Mai tức giận đến mức buột miệng chửi thề.

 

Lục Đông Lâm lạnh lùng liếc bà ta một cái, Lý Đông Mai ý thức được mình lỡ lời, vội vàng lấy tay che miệng.

 

Bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, căng thẳng.

 

Mẹ tôi, Diệp Cẩn Hòa, vẫn muốn khuyên nhủ tôi: “Kiều Nhất, Viện Viện là một đứa trẻ rất ngoan, rất đáng yêu.” 

 

“Con bé có thể dạy con chơi đàn, dạy con vẽ tranh, dạy con nhảy múa, con bé múa đẹp lắm. Mẹ thực sự hy vọng hai đứa có thể hòa thuận với nhau.”

 

Ngoan ngoãn đáng yêu? Hòa thuận với nhau?

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page