Danh sách chương

Trọng Sinh Đá Bay Bà Mẹ Nuôi Độc Ác

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Mẹ vừa nhìn tôi khó xử, vừa vỗ lưng an ủi Lục Viện Viện không ngừng.

 

Anh trai Lục Diệc Minh lao tới: “Mẹ, không thể để Viện Viện đi được, không phải con ruột thì sao chứ, dù sao thì con vẫn muốn để em ấy ở lại nhà mình.”

 

Bố tôi, Lục Đông Lâm, liếc nhìn tôi đang đứng lặng lẽ một mình ở góc, vội vàng đi tới xoa đầu tôi.

 

Tôi ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn ông ấy: “Con xin lỗi bố, có lẽ con không nên tới đây, nếu bố mẹ không nỡ xa Lục Viện Viện thì cho con về quê đi cũng được.”

 

Lục Đông Lâm hơi nhíu mày, giọng nói dịu dàng: “Đây là nhà của con, con không đi đâu hết, bố mẹ sẽ chăm sóc con, bảo vệ con cả đời.”

 

Tôi nhìn ông ấy, trong lòng dâng lên một nỗi cảm thán.

 

Quả nhiên, mấy bé gái vừa đáng yêu vừa dễ thương thì đi đâu cũng được chào đón.

 

Kiếp trước, lúc tôi được đón về nhà họ Lục đã là cô gái hai mươi lăm tuổi.

 

Triệu Kiều Nhất bỏ học từ cấp hai, không có sở trường gì, tính cách lại nhút nhát, đứng trước Lục Viện Viện tốt nghiệp Học viện múa ba lê Hoàng gia Anh, thông thạo năm thứ tiếng…

 

Định trước chỉ có kết cục bị dẫm thành cặn bã.

 

Dù là con ruột của Lục Đông Lâm, nhưng ông ấy cũng không thích tôi lắm.

 

Lục Viện Viện mới là niềm tự hào của ông ấy.

 

Cô ta chỉ cần làm nũng một chút, dù là mặt trăng trên trời, Lục Đông Lâm cũng sẽ hái xuống.

 

Ông ấy chưa từng dịu dàng thân mật nói chuyện với tôi như vậy.

 

Ngay cả lúc tôi và Lục Viện Viện bị bắt cóc, vào thời khắc sinh tử nguy cấp, trong lòng ông ấy vẫn chỉ lo cho bảo bối nuôi dưỡng của mình.

 

Giây phút kết thúc sinh mệnh, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ lặp đi lặp lại.

 

Nếu như tôi được đón về nhà họ Lục từ khi bảy tuổi…

 

Nếu như tôi cũng được học hành đàng hoàng như Lục Viện Viện, được đi du học nước ngoài…

 

Bố mẹ có thể sẽ yêu thương tôi nhiều hơn một chút không?

 

Có lẽ kết cục cũng không bi thảm như vậy.

 

Bây giờ nghĩ lại, ông trời đúng là không bạc đãi tôi.

 

Tôi vẫn có cơ hội được làm lại từ đầu.

 

Thật tốt.

 

7.

 

Trong phòng khách, Lý Đông Mai nhìn Lục Viện Viện đang khóc lóc thảm thiết, đột nhiên lên tiếng: “Bà Lục, nếu Viện Viện thực sự không muốn về nhà, tôi… tôi có thể để con bé ở lại đây.”

 

Mẹ tôi, Diệp Cẩn Hòa, ngẩng đầu đầy ngạc nhiên, vui mừng nói: “Thật sao?”

 

Lý Đông Mai tuy mặt mày đầy vẻ không nỡ, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu: “Thật mà.”

 

Đúng là cha mẹ yêu thương con cái thì luôn có tính toán lâu dài.

 

Tôi cười lạnh trong lòng.

 

Mẹ dường như nghĩ tới gì đó, vội vàng nhìn tôi: “Nhưng mà, Kiều Nhất…”

 

Cuối cùng bà ấy cũng nhớ ra tôi là con ruột của mình.

 

“Bà Lục yên tâm, tôi cũng để Kiều Nhất ở lại đây. Quê tôi nghèo lắm, chẳng có gì cả, lũ trẻ có thể lớn lên trong điều kiện tốt như vậy, tôi còn lo gì nữa, đi theo các người tôi cũng yên tâm.”

 

Lý Đông Mai đúng là tự biết thân biết phận, bà ta đương nhiên hiểu nhà họ Lục không thể nào bỏ mặc đứa con ruột như tôi, nên chủ động đề nghị để cả hai đứa bé cùng ở lại đây.

 

Nếu kiếp trước, Lý Đông Mai cũng làm như hôm nay, đồng ý để Lục Viện Viện tiếp tục ở lại nhà họ Lục, tôi sẽ chẳng có gì bận lòng.

 

Tiếc là bà ta không làm vậy.

 

Bà ta đã đối xử với tôi thế nào?

 

Sau khi từ nhà họ Lục trở về, bà ta không chút do dự thu hồi toàn bộ tình cảm từng dành cho tôi, tự mình ôm giữ bí mật suốt mười tám năm trời.

 

Không còn nhẹ nhàng nói chuyện với tôi, cũng không gọi tên thân mật của tôi nữa.

 

Bà ta để đứa bé mới tám tuổi như tôi phải làm việc đồng áng, ngày ngày cắt đầy hai giỏ cỏ cho lợn rồi mới được đi học, tan học về là phải lên núi chăn dê.

 

Trời tối mịt mới được về nhà giặt giũ, nấu cơm.

 

Cuộc sống như vậy, cứ lặp đi lặp lại từng ngày cho đến khi tôi học xong tiểu học.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page