Danh sách chương

Trọng Sinh Đá Bay Bà Mẹ Nuôi Độc Ác

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Kiếp trước, sau khi nhìn xe đối phương rời đi, Lý Đông Mai lau nước mắt, kéo tôi đi, cứ ba bước quay đầu một lần.

 

Mãi tới tận mười tám năm sau, tôi mới một lần nữa bước vào khu biệt thự này.

 

Khi đó, tôi mới hiểu vì sao năm xưa Lý Đông Mai lại hành xử kỳ quặc như vậy.

 

Tiếc là, mười tám năm đã trôi qua.

 

Đời người có được mấy lần mười tám năm?

 

Kiếp này, tôi nhất định không để lịch sử lặp lại.

 

Ngay lúc cửa kính xe từ từ kéo lên, bánh xe bắt đầu chuyển động, tôi không chút do dự lao thẳng tới.

 

4.

 

Tài xế giật mình, vội đạp phanh.

 

Tôi đứng chắn trước xe, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.

 

Tài xế Trần bước xuống, sắc mặt rất khó coi, dữ tợn trừng mắt với tôi: “Nhóc con, muốn chết hả?”

 

Lý Đông Mai vừa kinh hãi vừa bối rối, vội vàng chạy lại kéo tôi, miệng cuống cuồng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, con bé đầu óc có vấn đề, nó… nó không cố ý đâu.”

 

Vậy mà lại nói đầu óc tôi có vấn đề.

 

Tôi cắn mạnh một cái vào cánh tay bà ta, nhanh chóng vùng ra khỏi sự khống chế lao tới chỗ ghế lái xe.

 

Mở cửa xe, lớn tiếng nói với người phụ nữ sang trọng quý phái đang ngồi ở hàng ghế sau: “Bà Lục, tôi mới chính là con ruột của bà, bảy năm trước khi bà sinh ở bệnh viện Nam Hoa đã bị nhầm con với mẹ tôi, bà ấy tới đây chính là vì chuyện này.”

 

Người mẹ ruột của tôi, Diệp Cẩn Hòa, đang ngồi ngay ngắn trên ghế sau, nghe xong lời tôi lập tức trừng to mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin.

 

Lý Đông Mai phía trước xe thì mặt mày tái mét, mức độ hoảng loạn chẳng kém gì mẹ ruột tôi.

 

Chuyện nhầm con, suốt nửa năm nay bà ta chưa từng hé răng với tôi, có vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi sao một đứa trẻ lại biết được chuyện này.

 

Nhưng Lý Đông Mai rất nhanh đã phản ứng lại, lao tới cuống cuồng kéo tôi lại: “Mày nói bậy bạ cái gì đấy đồ quỷ nhỏ, chẳng lẽ phát điên rồi à? Buông ra, mau theo tao về.”

 

Tôi sống chết bám chặt vào lưng ghế, nói gì cũng không chịu buông tay, trong đầu vang vọng lại những lời bà nội từng nói ở kiếp trước.

 

Bảy năm trước, em trai của mẹ tôi, Diệp Cẩn Hòa, cùng bạn bè đi leo núi ở một thị trấn hẻo lánh thì xảy ra tai nạn, mẹ tôi vì muốn gặp em trai lần cuối, mặc kệ bụng bầu hơn chín tháng vẫn lên máy bay tới nơi xảy ra chuyện.

 

Cuối cùng sinh tôi ở một bệnh viện huyện nhỏ, ai ngờ lại nhầm con với Lý Đông Mai.

 

“Bà Lục, sinh nhật của tôi là ngày XX tháng 2 năm 20XX, sinh ở bệnh viện Nam Hoa, huyện XX, tỉnh XX, bà thực sự không nhớ gì sao? Năm đó bà cũng sinh con ở đó mà?”

 

“Cho dù bà tin hay không thì đứa trẻ trong lòng bà hiện giờ cũng không phải con ruột của bà đâu, cô ta nhóm máu A, tôi nhóm máu B, cô ta là con của mẹ tôi Lý Đông Mai…”

 

Lời tôi còn chưa nói hết, Lý Đông Mai đã đưa tay bịt chặt miệng tôi lại.

 

Bà ta gào lên như điên: “Triệu Kiều Nhất, mày còn nói nữa là tao đánh chết mày bây giờ!”

 

5.

 

Lý Đông Mai kéo tôi xuống xe, động tác hoảng loạn, loạng choạng định bỏ chạy.

 

Dù tôi có giãy giụa thế nào đi nữa thì thân thể nhỏ bé này cũng không thể chống lại được sức lực của một người phụ nữ nông thôn quanh năm làm việc đồng áng.

 

Đúng lúc tôi thấy tuyệt vọng, trái tim lạnh ngắt, phía sau truyền tới giọng nói: “Đứng lại.”

 

Lý Đông Mai lập tức căng thẳng, không những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.

 

“Lái xe Trần, mau chặn bọn họ lại.”

 

“Vâng, thưa phu nhân.”

 

Tới lúc này, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, dây thần kinh đang căng cứng cũng dần thả lỏng.

 

6.

 

Một tuần sau, kết quả giám định ADN có rồi.

 

Lục Viện Viện chắc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta sợ hãi khóc rống lên, ôm chặt lấy mẹ: “Không, con không đi, con muốn ở bên bố mẹ, con không đi đâu hết.”

 

Mẹ tôi, Diệp Cẩn Hòa, đương nhiên cũng cực kỳ không nỡ rời xa cô ta.

 

Dù gì cũng là đứa con được mẹ cưng chiều như công chúa từ nhỏ tới lớn, là bảo bối mẹ đặt trong tim.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page