Trọng Sinh Cứu Vớt Mối Tình Đầu 

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy Hứa Mộ nói: “Hay là anh nhờ Ôn Sênh giúp đỡ đi? Dì rất thích cô ấy, chắc chắn sẽ không làm khó đâu.”

 

Cố Thành lắc đầu.

 

Cô ta lại nói: “Lâu như vậy rồi, hai người vẫn chưa làm lành sao? Ôn Sênh không muốn hòa giải à? Dù gì hai người cũng là thanh mai trúc mã, làm căng như vậy cũng không hay.”

 

Tôi thong thả dựa vào gốc cây, bình thản nghe họ bàn tán về mình.

 

Giọng Cố Thành trầm xuống: “Không cần để ý đến cô ấy, bây giờ cô ấy đã thay đổi.”

 

Hứa Mộ tỏ ra lo lắng: “Hai người đừng vì em mà đến mức không thể cứu vãn được, nếu không em sẽ rất áy náy.”

 

“Không phải tại em, là do Ôn Sênh bị mê muội rồi.”

 

Hứa Mộ suy nghĩ một lúc: “Nếu thật sự không thể cứu vãn, khi dì hỏi, anh cứ nói là người khác hiểu lầm, là do em với Ôn Sênh cãi nhau nên mới thành ra như vậy, như thế dì sẽ không trách anh.”

 

Trông cô ta đúng là có vẻ rất biết điều.

 

Bỗng nhiên có người gọi tôi từ xa.

 

Hai người họ như chim sợ cành cong, vừa hay chạm phải ánh mắt đầy ý cười của tôi sau gốc cây.

 

Phía sau tôi là Thẩm Hoài.

 

Thấy tôi chưa về, cậu ấy chạy ra tìm, đi đến trước mặt tôi, ngoan ngoãn đứng chờ.

 

Hứa Mộ mặt cứng đờ: “Ôn Sênh, vừa rồi tớ chỉ nói đùa thôi, cậu đừng để bụng…”

 

“Ồ, đùa thôi mà muốn đổ hết bẩn thỉu lên người tôi sao?”

 

Cố Thành nhíu mày lên tiếng: “Đừng gây chuyện, cô ấy cũng không cố ý, không phải thật sự muốn làm vậy đâu, cô đừng nhỏ nhen như thế.”

 

Tôi nhỏ nhen?

 

Tôi cười vì tức giận.

 

Hắn ta liếc Thẩm Hoài một cái: “Hay là, trước mặt cậu ta nên cô mới vội vàng cắt đứt quan hệ với tôi? Cậu ta không có chút tự tin nào về tình cảm của hai người à?”

 

Thẩm Hoài lập tức đứng chắn trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng, lặng lẽ đối diện với hắn ta.

 

Tôi kéo cậu ấy ra phía sau.

 

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giơ tay tát Cố Thành một cái.

 

Cái tát cực kỳ vang dội.

 

Chắc là đau lắm, bởi cả bàn tay và cánh tay tôi đều tê rần.

 

Trên mặt hắn ta còn in hằn dấu tay đỏ, lạnh lùng chất vấn tôi: “Ôn Sênh, vì một người không liên quan mà cô dám đánh tôi?”

 

Tôi cười: “Đúng là đánh anh đấy! Nể tình bạn gái anh là con gái, cái tát này để anh chịu thay cho cô ta.”

 

“Hai người không ở yên trong góc tối ẩm thấp tiếp tục thối rữa với nhau, lại muốn đến trước mặt tôi làm trò. Người không liên quan là hai người, không phải bạn trai tôi!”

 

Hứa Mộ giật mình ôm mặt, sợ rằng giây tiếp theo tôi sẽ đánh cô ta.

 

“Cố Thành dù sao cũng là thanh mai trúc mã của cậu, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, có phải hơi vô lý không?”

 

Tôi giơ tay lên, cô ta sợ hãi ôm mặt nhắm mắt lại.

 

Nhưng giây tiếp theo, tay tôi nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô ta.

 

“Thật tội nghiệp, mấy hôm trước Cố Thành còn nói sẵn sàng vì tôi mà đoạn tuyệt với cậu trước mặt mọi người, chẳng lẽ cậu không biết sao?”

 

Cô ta trợn tròn mắt, không tin nổi mà hét lên: “Cố Thành! Cô ấy nói thật sao?”

 

Nhưng tôi chẳng quan tâm đến bọn họ.

 

Để mặc hai người tranh cãi, kéo tay Thẩm Hoài, nhanh chóng chạy về lớp học.

 

Tôi lấy ra một xấp bài thi: “Thẩm Hoài, hôm nay chúng ta cũng phải học thật tốt nhé~”

 

Cậu ấy đã được tuyển thẳng, nhưng tôi thì chưa.

 

Những lúc rảnh rỗi, cậu ấy đều dành để dạy tôi học.

 

11.

 

Sau khi chuyện của Cố Thành bị lộ đến phụ huynh, chuyện tình của hắn ta và Hứa Mộ tan vỡ giữa chừng.

 

Tôi không rõ liệu họ có chuyển sang yêu đương bí mật hay không, sau đó, tôi cũng không quan tâm đến chuyện của họ nữa.

 

Nhưng đúng là dì Cố rất quý tôi, luôn mong tôi trở thành con dâu của bà ấy.

 

Từ nhỏ, bà ấy đã thích tôi, mỗi lần lì xì luôn cho nhiều hơn người khác.

 

Cũng chính vì vậy, trong lòng Cố Thành ở tuổi dậy thì, chút phản nghịch ấy bị phóng đại vô hạn, càng ngày càng chán ghét tôi.

 

Đến khi gặp được Hứa Mộ biết điều và thấu hiểu, hắn ta nghĩ đó mới là mẫu bạn gái mình nên tìm.

 

Chứ không phải là người như tôi – giống như một miếng cao dán dai dẳng.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page