Trọng Sinh Cứu Vớt Mối Tình Đầu 

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Ảnh cơ bụng vừa được gửi đến, trong phòng khách vang lên tiếng mẹ tôi gọi: “Sênh Sênh, A Thành đến tìm con, mau ra đây!”

 

Tôi sững sờ.

 

Vừa bước đến cửa, thì cửa đã bị đẩy mạnh từ bên ngoài, lộ ra khuôn mặt không chút biểu cảm của Cố Thành.

 

Hắn ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc lâu, giọng điệu có chút cứng nhắc: “Thời gian này cô làm gì? Tại sao không trả lời tin nhắn? Trước đây dù cô giận tôi, cũng không quá một tuần, bây giờ đã nửa tháng rồi.”

 

“Những lời cô nói lần trước, tôi còn chưa giận, cô giận cái gì chứ?”

 

Tôi suýt bật cười vì tức giận, mặt lạnh xuống: “Thưa đại ảnh đế, trước đây chưa ai dạy anh phải gõ cửa trước khi vào sao?”

 

Mẹ tôi đột nhiên thò đầu ra từ phía sau hắn ta.

 

“Cái gì mà Ảnh đế với không Ảnh đế, hai đứa chơi cosplay hả? Nó nói muốn hỏi chuyện học tập của con, mẹ bảo nó vào tìm con luôn.”

 

Tôi thật sự cạn lời.

 

Mẹ ơi, mẹ phá con làm gì chứ! Phá tên kia đi có được không!

 

9.

 

Tiễn mẹ xong, tôi quay lại, phát hiện đôi mắt Cố Thành đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào điện thoại mà tôi chưa kịp tắt màn hình.

 

Tôi lập tức lao đến cầm điện thoại lên, nhíu mày: “Bây giờ anh không còn chút lễ phép cơ bản nào sao?”

 

Hắn ta gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô với Thẩm Hoài đã tiến triển đến mức nào rồi?”

 

Có lẽ là ánh mắt ghét bỏ trong mắt tôi quá rõ ràng, hắn ta cố gắng kiềm chế cơn giận: “Ôn Sênh, cô còn muốn tự mình sa ngã đến mức nào nữa?”

 

Tôi cười lạnh một tiếng: “Vậy xin hỏi, anh với Hứa Mộ công khai yêu đương, cả trường đều biết chuyện của hai người, như vậy thì không tính là tự mình sa ngã sao?”

 

Hắn ta lộ ra vẻ đã hiểu: “Hóa ra là vì Hứa Mộ mà cô như vậy à. Nếu cô cảm thấy chúng tôi quá công khai, sau này tôi với cô ấy sẽ không tiếp xúc trên bề mặt nữa, sẽ không để cô ấy ảnh hưởng đến chúng ta.”

 

“Chia tay với Thẩm Hoài lúc này mới là lựa chọn tốt nhất.”

 

Hắn ta lại tự biên tự diễn thêm một màn, tư thế cao ngạo như vậy mà khuyên nhủ tôi, cứ như thể thật sự đang vì tôi mà suy nghĩ.

 

Tôi bình tĩnh nói: “Mẹ anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cho phép anh tùy tiện xúc phạm bạn trai tôi. Đừng ép tôi làm lớn chuyện!”

 

“Ôn Sênh!” Cuối cùng hắn ta nhíu mày gọi tên tôi: “Vì một người ngoài mà cô định cãi nhau đến mức này với tôi, người đã ở bên cô hơn mười năm sao?”

 

Tôi không để ý đến hắn ta, xoay người mở cửa, hướng ra phòng khách hét lớn: “Mẹ ơi! Cố Thành có bạn gái, con cũng có bạn trai, nam nữ thụ thụ bất thân, sau này mẹ đừng cho cậu ta vào nhà, bạn trai con sẽ ghen đấy.”

 

Mẹ tôi vội vàng chạy tới, nhìn tôi rồi lại nhìn hắn ta chằm chằm.

 

Trên mặt Cố Thành hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng, gần như là bỏ chạy, chào qua loa rồi rời đi.

 

Mẹ tôi không hỏi gì thêm về chuyện này.

 

Tôi còn tưởng bà ấy vốn không tò mò.

 

Nhưng tối đó, tôi lại nghe thấy bố hỏi mẹ tôi, sao không quan tâm đến chuyện của tôi.

 

Mẹ tôi thêu chữ thập, không thèm ngẩng đầu lên: “Đâu phải không quan tâm? Khi nào con gái muốn nói thì tự nhiên sẽ nói. Nếu nó không muốn nói mà ông cứ ép hỏi, chẳng phải là tạo áp lực cho con sao?”

 

10.

 

Sau khi Cố Thành về, hắn ta không còn tìm tôi nữa.

 

Dù có gặp nhau ở trường, ánh mắt hắn ta chỉ dừng lại trên người tôi một giây, rồi rất nhanh dời đi.

 

Tôi cảm thấy mãn nguyện.

 

Còn chuyện tình của hắn ta với Hứa Mộ thì hầu như ai cũng biết.

 

Thành tích của hắn ta tụt dốc không phanh, giáo viên chủ nhiệm thậm chí đã gọi phụ huynh đến.

 

Những chuyện hắn ta gây ra ở trường đều đến tai phụ huynh.

 

Mẹ hắn ta nói sẽ lập tức đến trường.

 

Tôi không rõ lắm về mấy chuyện đó.

 

Chỉ là lúc đi mua đồ ở cửa hàng tạp hóa về, vô tình thấy hai người họ đang ngồi trên gốc cây.

 

Tôi không cố ý nghe lén, nhưng giọng nói của họ tự lọt vào tai.

 

Lúc đó tôi mới biết được nguyên do.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page