Trọng Sinh Cứu Vớt Mối Tình Đầu 

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi cậu ấy một lúc lâu, thở dài: “Thẩm Hoài, cậu mím môi như vậy, làm sao tớ hôn được?”

 

Cậu ấy khựng lại, thả lỏng đôi môi trong giây lát.

 

Tôi nhón chân, một tay kéo cổ áo đồng phục của cậu ấy, ép cậu cúi xuống.

 

Đôi môi tôi áp lên môi cậu thiếu niên.

 

Nụ hôn kéo dài.

 

Kiếp trước tôi đã đóng không ít phim thần tượng, kỹ năng hôn thật ra cũng đã được luyện qua một chút.

 

Tôi không do dự mà tách mở đôi môi cậu ấy, thăm dò tìm kiếm.

 

Môi răng quấn quýt.

 

Một lúc sau, tôi buông cậu ấy, tay từ vạt áo rút ra, vẫn còn lưu luyến.

 

Tôi bật cười: “Eo cũng không tệ, cảm giác khá tốt.”

 

Nhìn bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn, vậy mà lại có cơ bụng và đường nhân ngư.

 

Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ quay lại lớp, nhưng lại bị kéo tay áo.

 

Giọng cậu ấy khàn khàn: “Cái đó… rất thoải mái, có thể làm lại một lần nữa không?”

 

Hai má cậu ấy vẫn còn đỏ bừng, đầu tai càng đỏ đến mức như chín mọng, đôi mắt đen lấp lánh như ánh sao.

 

Tôi nhướn mày, cố ý nói: “Vậy tự mình làm đi.”

 

Cảnh tượng này—

 

Cứ như tôi là sơn tặc, bắt được một thư sinh ngoan ngoãn.

 

Nhưng giây tiếp theo, bàn tay ấm áp thon dài của thiếu niên đặt lên eo tôi, cúi đầu tìm kiếm môi tôi.

 

Tấn công mạnh mẽ và nóng bỏng.

 

Không chút do dự, xâm nhập vào môi răng, chiếm lấy thành trì.

 

Học theo dáng vẻ của tôi vừa nãy, kỹ năng càng lúc càng thành thục.

 

Cho đến lâu thật lâu sau, cả hai đều thở dốc.

 

Tôi sờ khóe môi bị sưng lên: “Ui—Thẩm Hoài, sao cậu lại hung hăng như vậy? Môi tớ sắp sưng lên rồi!”

 

Tôi chu môi lên, để cậu ấy xem “tác phẩm” của mình.

 

Nhưng cậu ấy lại đỏ mặt, ánh mắt ngấn nước, gương mặt nghiêm túc nói: “Tớ sẽ chịu trách nhiệm.”

 

Tôi không nhịn được, bật cười: “Được thôi.”

 

Khi quay về, cả hai đều đeo khẩu trang.

 

Bạn ngồi trước nhỏ giọng hỏi: “Hai người đi đâu vậy?”

 

Tôi khẽ ho một tiếng: “À, vừa nãy cậu ấy không khỏe, tớ đưa cậu ấy đến phòng y tế xem thử.

 

“Không ngờ tớ cũng bị cảm, sợ lây cho các cậu.”

 

Bạn ngồi trước gật gù, không nghĩ ngợi gì thêm.

 

Không ai thấy được, ở dưới gầm bàn, tôi từ từ vuốt ve bàn tay Thẩm Hoài, khẽ cào vào lòng bàn tay cậu ấy.

 

Gương mặt cậu ấy dần dần ửng hồng, mím chặt môi, ánh mắt lay động không ngừng.

 

Dù không nói gì, tôi cũng đoán được suy nghĩ của cậu ấy.

 

Trên môi vẫn còn lưu lại hơi thở của tôi.

 

Cậu ấy mím môi, như thể vẫn còn cảm nhận được cảm giác khi nãy trong góc khuất không người.

 

Khi tôi ép cậu ấy vào tường, hôn một cách tùy ý.

 

8.

 

Cố Thành quả nhiên nói được làm được.

 

Hắn ta chờ tôi hối hận.

 

Thấy tôi thích hắn ta nhiều năm như vậy, không thể dễ dàng thay lòng đổi dạ.

 

Nhưng hắn ta sai rồi.

 

Sau hôm đó, tôi và hắn ta càng không còn liên hệ gì nữa.

 

Nhưng chuyện của hắn ta vẫn hàng ngày vang lên bên tai tôi.

 

Bạn ngồi trước và sau thường xuyên thò đầu ra bàn tán, Cố Thành ngày nào cũng đến lớp chúng tôi tìm Hứa Mộ, thậm chí có người biết chuyện còn nhìn thấy hai người họ hôn nhau trong khu rừng nhỏ.

 

Bạn ngồi trước thấy tôi mặt không biểu cảm, thậm chí còn có chút châm chọc, hỏi: “Lãng mạn như thế, cậu không có chút cảm giác nào à?”

 

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ tớ đã nhìn thấu hồng trần rồi.”

 

Hai người họ đều cười.

 

Tôi lại lén cào vào lòng bàn tay Thẩm Hoài.

 

Hai người họ có cảm giác gì chứ?

 

Chưa bằng tôi và Thẩm Hoài lén lút.

 

Nhất là lúc nhìn cậu ấy đỏ mặt, muốn hôn nhưng lại cố gắng kiềm chế.

 

Tôi chỉ còn cách dồn toàn bộ sự chú ý vào bài thi.

 

Tối đó, tôi làm xong bài tập ở nhà, nhắn tin cho Thẩm Hoài. [Ngoan ngoãn chụp cho tớ một tấm ảnh cơ bụng xem nào.]

 

Thẩm Hoài: [Lần trước đã chụp rồi.]

 

Tôi cong môi cười: [Hết hạn rồi, tớ muốn xem tình trạng cơ bụng mới nhất của cậu.]

 

Tôi gần như có thể tưởng tượng được, bên kia màn hình, mặt cậu ấy sẽ đỏ đến mức nào, rồi xấu hổ chụp ảnh gửi cho tôi với đôi mắt ngập nước.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page