Đến lần thứ năm trong tuần gặp mặt, dường như hắn ta không chịu nổi nữa, kéo mạnh tôi vào khu rừng nhỏ lần trước, giọng điệu đầy khó chịu.
“Chúng ta đã kết thúc rồi, đừng nghĩ rằng tôi sẽ quay đầu lại. Ra vẻ tồn tại trước mặt tôi thì có ý nghĩa gì?”
???
Tôi bỗng cạn lời.
Cố Thành siết chặt cổ tay tôi: “Ôn Sênh, tôi không muốn phải nói lần thứ hai!”
Tôi cau mày.
Nghĩ đến những biểu hiện gần đây của tôi và Thẩm Hoài, hắn ta bỗng nhiên khuyên nhủ: “Đừng thân thiết với Thẩm Hoài quá. Cậu ta ngoài thành tích ra thì chẳng có chút tồn tại nào, nhàm chán vô cùng. Đừng vì muốn chọc tức tôi mà dùng chính mình để ở bên cậu ta.”
Tôi nhận ra ánh mắt hắn ta không đúng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Hoài lặng lẽ đứng không xa, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Đôi mắt đen của cậu ấy trống rỗng vô hồn, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, thậm chí ngay cả Cố Thành đứng bên cạnh cũng không thèm liếc sang một cái.
Thẩm Hoài vốn dĩ như vậy, trong thế giới của cậu ấy, dường như chỉ có tôi tồn tại.
Cậu ấy mím môi, giọng nói đầy khó khăn: “Sênh Sênh, tớ có thể không nhàm chán, đừng bỏ rơi tớ…”
Đôi mắt ấy trông lạc lõng và bất an.
Tôi nhìn cậu ấy hai giây, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Thành.
Ánh mắt Thẩm Hoài như vụn vỡ, ảm đạm, như thể trời sập xuống.
Còn Cố Thành, rõ ràng cũng nghĩ rằng tôi đứng về phía hắn ta, trong mắt vẫn còn chút kiêu ngạo.
Tôi ngay lập tức cười khẩy một tiếng: “Anh không thật sự nghĩ mình có thể so với Thẩm Hoài đấy chứ?”
“Nói về nhan sắc, anh thua cậu ấy cả một khoảng lớn, nói về đầu óc, anh thua cậu ấy cả một Thái Bình Dương, còn lấy gì để so với cậu ấy? Lòng tự trọng của anh sao?”
Cố Thành há miệng, mấy lần định nói gì đó, nhưng đều bị tôi chặn họng.
Sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Với lại, tôi thật sự không có hứng thú với chó nhé, gái điếm ghép với chó, thiên trường địa cửu.”
“Tôi đứng đây, chúc anh và Hứa Mộ thiên trường địa cửu, cùng thối nát với nhau!”
Nói xong, tôi nhìn hắn ta từ trên xuống dưới.
“Kiếp trước tôi cũng chẳng hài lòng với anh lắm, cơ thể thì yếu đuối, chuyện đó cũng chẳng ra sao, không biết sự tự tin đó moi từ xó xỉnh nào ra.”
“Uống chút nước ngựa là đã thấy mình oai phong lẫm liệt, không biết tự soi gương mà nhìn lại bản thân, lấy đâu ra mặt mũi để so với Thẩm Hoài?”
Rất tốt.
Hắn ta bị tổn thương nội tâm thật rồi, trông như tức đến phát rồ, chỉ tay vào tôi: “Cô, cô, cô—”
Lắp bắp mãi mà chẳng nói ra được câu nào.
Có lẽ là kiếp trước ở trong giới giải trí quá lâu, lời chửi thề cũng quên sạch.
Nhưng tôi thì không.
Tôi chẳng có văn hóa.
Tôi quay đầu bỏ đi, bước đến chỗ Thẩm Hoài.
Phía sau vang lên tiếng nghiến răng ken két của Cố Thành: “Ôn Sênh, nếu bây giờ cô rời đi, chúng ta sẽ hoàn toàn chấm dứt.”
“Lần này, tôi sẽ không tha thứ cho cô!”
7.
Là tôi đã tạo cho hắn ta ảo giác, khiến cho đến bây giờ, Cố Thành vẫn nghĩ rằng tôi vẫn bị ràng buộc bởi hắn ta.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Ai mong đợi sự tha thứ của anh chứ?”
Rồi quay sang nắm lấy tay Thẩm Hoài: “Ngoan nào, chúng ta đi thôi.”
Cậu ấy có chút ngơ ngác.
Rõ ràng trước đó còn nghĩ rằng tôi vẫn thích Cố Thành, nhưng lại ngoan ngoãn để tôi dắt tay quay về.
“Ôn Sênh, cô sẽ hối hận đấy!”
Nhưng tôi chẳng thèm để ý đến gã đàn ông giống như kẻ thần kinh đó nữa.
Tôi không dẫn Thẩm Hoài trở về lớp, mà đưa cậu ấy ra phía sau tòa nhà dạy học.
Nơi này không có camera giám sát, cây cối rậm rạp, gần như không có ai qua lại.
Cậu ấy sững sờ nhìn tôi.
Tôi khẽ cười: “Thẩm Hoài, sao trông cậu ngốc hơn trước nhiều thế?”
Cậu ấy lập tức hoảng loạn: “Thật sự rất ngốc sao?”
Khi cậu ấy đang vắt óc suy nghĩ cách thay đổi, tôi bất ngờ đẩy đối phương vào góc tường.
Dù thấp hơn cậu ấy một cái đầu, chỉ có thể ngước lên nhìn, nhưng khí thế thì như cao đến một mét chín.
Cậu ấy yên lặng đứng giữa tôi và bức tường, mím chặt môi.
You cannot copy content of this page
Bình luận