Trọng Sinh Cứu Vớt Mối Tình Đầu 

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Thời niên thiếu thích một người, luôn có chút ngại ngùng.

 

Khi đó bạn tôi hỏi: “Cậu thích ai thế? Không lẽ thích Thẩm Hoài à?”

 

Tôi cứng cổ phủ nhận: “Không có, nói tớ thích Cố Thành còn dễ tin hơn!”

 

Tôi và Cố Thành là hàng xóm, trước kia thường lấy nhau làm cái cớ để từ chối người khác.

 

Nói xong, tôi xoay người lại, nhìn thấy thiếu niên cao ráo đứng cách đó không xa.

 

Cậu ấy cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

 

Nhưng thời niên thiếu, lúc nào cũng cảm thấy thể diện quan trọng hơn tất cả, dù thế nào cũng không thể nói ra lời này.

 

Sau này tôi bỏ qua thể diện.

 

Nhưng cậu ấy đã không còn ở đó nữa.

 

Tôi đưa hai tay ôm lấy mặt cậu ấy, ép cậu chỉ có thể nhìn mình.

 

“Thẩm Hoài, ai lừa cậu chứ? Nếu thích tớ thì phải nhìn tớ, đừng nhìn những người không liên quan.”

 

Mặt cậu ấy lập tức đỏ bừng.

 

Ánh mắt như gợn sóng nước, lan rộng từng chút một.

 

Đầu tai nóng bừng đỏ ửng.

 

“Cậu… làm sao cậu biết được?”

 

Đột nhiên, một giọng nói phá vỡ bầu không khí mập mờ lúc này.

 

“Ôn Sênh, ra ngoài một chút.”

 

Cố Thành nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

 

Khi tôi đối mặt với hắn ta, tôi đã chắc chắn.

 

Hắn ta cũng giống như tôi, đã trọng sinh.

 

4.

 

Tôi và Cố Thành đứng dưới tán cây nhỏ ở dưới lầu.

 

Hắn ta im lặng một lúc, đột nhiên quay người nhìn tôi.

 

“Ôn Sênh, cô thích Thẩm Hoài?”

 

Tôi đã không còn là cô gái nhỏ ngại ngùng nhắc đến tình cảm như trước nữa, đáp thẳng: “Đúng vậy, thì sao? Anh muốn quản à?”

 

Ánh mắt hắn ta càng trở nên lạnh lùng, nhưng gương mặt vẫn còn nét trẻ con, nhìn vào có cảm giác không hợp, giống như một đứa trẻ giả làm người lớn.

 

Hắn ta hạ thấp giọng, nhìn về phía lớp chúng tôi, nói: “Vì đã sống lại một đời, chúng ta nên tự tìm kiếm hạnh phúc riêng.”

 

Tôi gật đầu, rồi cúi mắt xuống.

 

Cảm giác may mắn trong lòng như được phóng đại vô tận.

 

May mắn thay, mọi thứ vẫn còn kịp.

 

Mắt tôi không kìm được cay xè, nước mắt lấp lánh mờ đi tầm nhìn.

 

Cố Thành tưởng tôi luyến tiếc, không kiên nhẫn “chậc” một tiếng.

 

“Dù cô có thích tôi đến mức nào, lần này tôi cũng chỉ chọn Hứa Mộ.”

 

Tôi gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”

 

Nghĩ đến việc sau này có thể bảo vệ Thẩm Hoài, thay đổi kết cục của cậu ấy, cả người tôi khẽ run lên.

 

Cố Thành nhìn sang một cái: “Không thể ở bên tôi, đau lòng đến mức này sao?”

 

“Dù sao cũng là vợ chồng một lần, ngoài việc ở bên nhau, sau này tôi sẽ cố gắng giúp cô.”

 

Hắn ta lại tự tưởng tượng thêm.

 

Ở bên anh, tôi mới đau lòng đó, hiểu chưa?

 

5.

 

Hứa Mộ là bạn học cấp ba của Cố Thành, học ở lớp bên cạnh.

 

Cô ta và Cố Thành là mối tình đầu của nhau, gần như làm náo động cả thành phố.

 

Chỉ là sau này, Hứa Mộ ra nước ngoài, Cố Thành khóa chặt trái tim mình.

 

Cô ta chính là nốt chu sa trong lòng Cố Thành, vì vậy kiếp trước, hai người họ rất nhanh đã lao vào nhau.

 

Tôi quay về, phát hiện Thẩm Hoài có vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ.

 

Cậu ấy mím chặt môi, cúi đầu viết bài thi, không nhìn tôi lấy một lần.

 

Tôi đưa tay gõ nhẹ lên đầu cậu ấy: “Đồ ngốc, lại tự tưởng tượng cái gì thế?”

 

“Tớ và Cố Thành không có quan hệ gì cả. Trước đây nói thích cậu ta cũng chỉ vì ngại, sợ bọn họ bàn tán về chúng ta. Người tớ luôn thích là cậu.”

 

Thẩm Hoài ngước mắt lên, mặt không đổi sắc nhìn tôi: “Thật sao?”

 

Nhưng vành tai cậu ấy đã đỏ ửng cả rồi.

 

Thẩm Hoài là người luôn có suy nghĩ rất tinh tế.

 

Cậu ấy thiếu cảm giác an toàn hơn tôi.

 

Tôi nhất định phải để cậu ấy chắc chắn rằng, tôi thật sự thích cậu ấy.

 

Thích hơn bất kỳ ai khác.

 

6.

 

Trước khi trọng sinh, một tháng tôi không gặp được Cố Thành lần nào.

 

Hắn ta thường xuyên ở bên Hứa Mộ.

 

Nhưng không ngờ, sau khi trọng sinh, tôi lại thường xuyên gặp hắn ta.

 

Mỗi khi chạm mặt, bên cạnh hắn ta là Hứa Mộ, bên cạnh tôi là Thẩm Hoài.

 

Hắn ta nhíu mày, chẳng nói gì.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page