Trọng Sinh Cứu Vớt Mối Tình Đầu 

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

15.

 

Tôi bảo Thẩm Hoài đi trước.

 

Sau khi cậu ấy đi, tôi mới dùng giọng điệu bình tĩnh, từng chút một vạch trần bộ mặt xấu xa của Cố Thành.

 

“Cố Thành, cho dù sống lại một lần nữa, kẻ tồi tệ vẫn là kẻ tồi tệ.”

 

“Anh có biết vì sao tôi có thể sống ẩn hôn với anh ba năm, nhìn anh bên cạnh hết cô này đến cô khác không?”

 

“Vì tôi thấy anh thật kinh tởm, không thể hạ mình, không thể đường đường chính chính theo đuổi Hứa Mộ, lại đi tìm mấy cô thay thế chẳng ra gì. Tôi còn cảm thấy không đáng thay cho Hứa Mộ!”

 

“Nhưng nghĩ lại, hai người các anh đều là cùng một loại người, tôi càng cảm thấy không đáng thay cho chính mình.”

 

Ánh mắt Cố Thành khẽ run lên: “Em… chẳng lẽ em chưa từng thích tôi sao?”

 

Tôi không hiểu, đến mức này rồi, tại sao hắn ta vẫn còn bận tâm những vấn đề không liên quan như vậy.

 

“Không thích, rất ghét, anh hài lòng chưa?”

 

Ánh mắt hắn ta lập tức vỡ vụn.

 

Giống như một con chó bị bỏ rơi, vẫy đuôi cầu xin sự thương hại của tôi, mong tôi quay lại.

 

“Tại sao anh lại nghĩ rằng tôi sẽ thích anh chứ? Anh có gì đáng để người khác thích sao?”

 

“Kiếp trước, anh đã cứu tôi vào phút cuối, ân oán của kiếp trước coi như xóa sạch, từ giờ về sau chúng ta coi như người xa lạ là kết cục tốt nhất!”

 

Tôi nhìn khuôn mặt hắn ta ngày càng tái nhợt.

 

“Xóa sạch hết sao…”

 

Về đến nhà, tôi mới thấy tin nhắn của Thẩm Hoài.

 

Trong tin nhắn tràn đầy vẻ tủi thân: [Tớ và Cố Thành giống nhau đến thế sao? Sao cậu ta lại có thể là bản sao của tớ? Tớ buồn.]

 

Tôi dùng chút kỹ năng dỗ dành kém cỏi của mình để an ủi: [Đừng buồn.]

 

Về chuyện giấc mơ đó, chúng tôi không nhắc lại nữa.

 

16.

 

Sau kỳ thi đại học, tôi đã trưởng thành, không kìm được mà chiếm lấy Thẩm Hoài.

 

Khi nụ hôn trở nên cuồng nhiệt, một cuộc điện thoại phá vỡ nhịp điệu của chúng tôi.

 

Thẩm Hoài chẳng để tâm, cúi đầu tiếp tục hôn lên xương quai xanh của tôi, rồi dần đi xuống.

 

Chuông điện thoại vang lên như thúc giục, không ngừng nghỉ.

 

Sau khi tự động ngắt, chúng tôi vừa mới hôn lại thì điện thoại lại reo.

 

Cuối cùng tôi cũng liếc qua màn hình điện thoại – là Cố Thành.

 

Vừa thi đại học xong, hắn ta gọi làm gì?

 

Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp, hắn ta được một người săn sao để ý, chưa học đại học được bao lâu đã thường xuyên ra ngoài chụp quảng cáo, tạp chí.

 

Năm hai đại học, hắn ta đóng vai nam phụ thứ tư trong một bộ phim chiếu mạng, đột ngột nổi tiếng, thành công thăng hạng.

 

Giờ hắn ta biết trước vận mệnh, chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng, sớm nổi tiếng khắp mạng.

 

Tôi chẳng buồn quan tâm đến.

 

Thẩm Hoài không hài lòng với vài giây tôi phân tâm, cúi đầu hôn lên nụ mai đỏ thắm trên ngọn tuyết sơn trắng muốt kia.

 

Nhiệt độ tăng cao đột ngột.

 

Tôi đưa tay định tắt điện thoại, nhưng bị va phải khiến tay run lên, vô tình ấn vào nút nghe máy.

 

Một tiếng rên khẽ ám muội thoát ra.

 

Giọng Cố Thành bên kia bỗng trở nên khàn đặc: “Ôn Sênh, em đang làm gì vậy? Em đang ở với ai? Sao không về nhà?”

 

Tôi có thể nghe thấy giọng hắn ta run lên, nhưng tôi chẳng mảy may bận tâm.

 

Đã là người từng chết một lần, tôi không còn vướng bận chuyện ân oán cũ.

 

Huống chi, giờ chúng tôi chẳng còn liên quan gì.

 

Tôi còn chưa kịp nói gì, một bàn tay khác vươn ra, cầm lấy điện thoại.

 

Đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Hoài có chút lạnh lẽo: “Đừng gọi nữa.”

 

Cố Thành đột nhiên hét lên: “Đừng cúp máy, tôi còn muốn nói với Ôn Sênh một câu.”

 

“Tôi nợ em một lời xin lỗi. Xin lỗi.”

 

Xin lỗi vì điều gì, chỉ có tôi và hắn ta hiểu rõ.

 

17.

 

Sau khi có điểm thi, điểm của Cố Thành thấp hơn so với kiếp trước hơn một trăm điểm, dì Cố than thở suốt cả mùa hè.

 

Lúc này tôi mới nhớ tới cuộc điện thoại kia.

 

Có lẽ Cố Thành đã biết điểm thi không được như mong đợi, cảm nhận được sự khác biệt so với kiếp trước.

 

Còn tôi thì chỉ thiếu khoảng mười điểm là trượt Đại học Bắc Thanh.

 

Vì tôi, Thẩm Hoài đã bắt đầu cân nhắc các trường khác, nói thế nào cũng không chịu sống xa tôi.

 

Ban tuyển sinh gấp đến mức nhảy dựng lên, vung tay một cái: “Bạn họ Thẩm, nếu cậu đến trường chúng tôi, chúng tôi có thể tiếp nhận bạn gái cậu cùng vào, để cô ấy tự chọn chuyên ngành!”

 

Đôi mắt Thẩm Hoài sáng lên: “Thật chứ?”

 

Họ gật đầu liên tục.

 

Thế là tôi bị “gói gọn” đưa vào Bắc Thanh cùng cậu ấy.

 

Ban tuyển sinh cười đến không khép nổi miệng, sợ không kéo được nhân tài quý báu này.

 

Tôi ngạc nhiên, hóa ra còn có cách này sao?

 

Thẩm Hoài mỉm cười, nắm lấy tay tôi: “Sênh Sênh, chúng ta mãi mãi không chia xa.”

 

Tất nhiên rồi.

 

Từ lúc trọng sinh, tôi đã không có ý định buông tay.

 

Tôi đã nắm giữ mùa xuân thuộc về mình.

 

Thế là xuân về khắp đất trời.

 

Những khó khăn trước đây, dường như đều chẳng còn quan trọng.

 

Hết.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page