Trọng Sinh Chỉ Là Chuyện Nhỏ Nhặt

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Ta cứ nghĩ rằng họ đang bàn về việc triều chính, nhưng chỉ mấy ngày sau, tin tức về việc hủy bỏ hôn ước giữa đại ca và Quận chúa Lâm Thân đã lan truyền khắp nơi. 

 

Chẳng bao lâu sau, tin tức về việc Quận chúa Lâm Thân cắt tóc vào chùa tu hành đã truyền đến.

 

Ta bỗng đứng phắt dậy, định đi tìm nàng, nhưng rồi lại tự hỏi:

 

“Tại sao ta phải tìm nàng?” 

 

Tiểu Thư và Tiểu Khâm lo lắng nhìn ta, thấy ta chậm rãi ngồi trở lại ghế.

 

Các nàng chỉ biết rằng giữa ta và Quận chúa đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra. 

 

Ta cũng không có ý định nói với bất kỳ ai. 

 

Thật lòng mà nói, khi nghe tin này, ta không hề vui. Cắt tóc vào chùa tu hành có mấy ai quay về? Nàng ta làm thế là vì bị từ hôn sao? 

 

Ta không hận nàng, không phải vì ta nhân từ hay thích lấy ân báo oán, mà bởi ta hiểu rõ rằng, dù không có nàng, kiếp trước của ta vẫn sẽ kết thúc như thế. 

 

Chính lòng đố kỵ đã ăn mòn ta đến mức không còn là chính mình, và ta sẽ vẫn không tiếc sức lực để hãm hại Chu Hiên Nhi. 

 

Nhưng khi nghe tin nàng ta vào chùa, ta cũng chẳng thể thấy vui. Nàng mới chỉ mười bảy tuổi. 

 

Ta vẫn mong rằng tất cả chúng ta đều có thể có một kết cục tốt đẹp… 

 

 

Ngày Lâm Thân rời đi, ta không đến tiễn.

 

Ta đã nằm lì trên giường suốt mười ngày trời, trừ lúc cần giải quyết chuyện riêng, còn lại ngay cả ăn uống cũng đều nằm trên giường. 

 

Chẳng có việc gì khiến ta muốn làm. 

 

Phụ thân và đại ca dường như cũng đoán ra lý do.

 

Mỗi ngày, họ đều đến thăm ta, mang cho ta chút thức ăn ngon để động viên. 

 

Chỉ còn 20 ngày nữa là đến ngày thành thân. 

 

Không hiểu vì sao hôm nay, Tiểu Thư và Tiểu Kỳ lại ép ta tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo. 

 

Ta chẳng buồn phản đối, uể oải bò trở lại giường. 

 

 

“Ta nhớ mấy con heo ở điền trang cũng thế này, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn.” 

 

“?” 

 

Nghe thấy giọng điệu cà lơ phất phơ ấy, ta quay đầu nhìn qua.

 

Thấy hắn đứng dựa vào khung cửa, cái bím tóc nhỏ đong đưa, khóe miệng cong lên, để lộ lúm đồng tiền trêu ghẹo.

 

Nhìn thôi cũng khiến người ta muốn chọc vào một cái. 

 

“Ngươi đến đây làm gì? Trước khi thành thân không được gặp mặt.” 

 

Ta liếc mắt nhìn hắn, rồi lại tiếp tục nằm dài như một cái xác không hồn. 

 

“Chỉ là ba ngày trước khi thành thân không được gặp, giờ thì vẫn còn sớm mà.” 

 

Ta bĩu môi, không buồn phản bác. 

 

 

“Á!” 

 

Tên khốn này bất ngờ ôm ngang lưng ta nhấc lên!

 

Ta giật mình, vội vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Trong khi đó, Tiểu Thư và Tiểu Kỳ đã chuồn mất. 

 

Khốn thật! Ta nhất định phải bán hai nha đầu này đi! 

 

Hắn nhìn vẻ mặt hoảng hốt của ta, bật ra tiếng cười trầm thấp, rồi ghé sát lại gần: 

 

“Sau khi thành thân, nàng sẽ còn nhiều ngày không thể xuống giường được đâu…”

 

Ta lập tức cảnh giác, nghĩ bụng:

 

“Ý hắn là gì? Sau khi thành thân còn muốn bạo hành gia đình sao?” 

 

Dám động vào ta, nhất định phụ thân sẽ đánh hắn nhừ tử! 

 

Nghĩ tới đó, ta nghiến răng, gằn giọng: 

 

“Ai không xuống giường còn chưa biết đâu, hừ!” 

 

Hắn ngẩn người, rồi càng cười tươi hơn: 

 

“Vậy ta phải mong đợi điều này rồi… ” 

 

Ta: 

 

“???” 

 

Đầu óc tên này có vấn đề sao? 

 

 

Sau chuyện hôm đó, ta quyết định phải ăn uống tử tế, chăm chỉ rèn luyện để chuẩn bị cho ngày thành thân, tiện thể “thịt” Tôn Trường Phàm một trận cho hả giận. 

 

Tôn Trường Phàm chỉ đứng nhìn ta chạy quanh sân, thỉnh thoảng lại buông vài lời chọc ghẹo. 

 

Lúc thì bảo ta chạy chậm, lúc thì nói chân ta ngắn, khiến ta tức giận, lập tức đuổi theo tẩn hắn một trận. 

 

Nhưng mỗi lần bị đánh, hắn lại tỏ ra cực kỳ vui vẻ, lúm đồng tiền hiện lên như muốn mời gọi ta chọc vào.

 

Ta cũng không kìm được mà chọc hắn, rồi lại lo lắng không biết có phải ta đánh hỏng não hắn thật không. 

 

Nhờ có hắn quấy phá mỗi ngày, thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, chẳng mấy chốc đã đến ngày thành thân. 

 

 

Hôm ấy, trời còn chưa sáng, ta đã bị kéo ra khỏi giường để trang điểm và chuẩn bị.

 

Khi bị nhổ lông tơ trên mặt, đau đến mức ta phải nghiến răng nhịn, không ngừng kêu la oai oái. 

 

Y phục thành thân là bộ hoàng thượng ban thưởng, được may từ gấm Thục đỏ, thêu hoa sen kép bằng chỉ vàng và nhuộm màu bằng các loại chỉ tơ.

 

Phía ngoài phủ thêm lớp lụa mỏng như sương, trên đó thêu hoa bằng chỉ bạc cực mảnh, tạo thành vẻ óng ánh mờ ảo dưới ánh nắng. 

 

Nhìn vào gương, ta không khỏi ngỡ ngàng.

 

Chưa bao giờ ta thấy mình xinh đẹp đến vậy.

 

Gương mặt hồng hào rạng rỡ, ánh mắt long lanh dịu dàng, đến mức gọi là “giai nhân khuynh thành” cũng không quá lời. 

 

 

“Ôi chao! Tân nương tử thật là xinh đẹp quá đi!” 

 

Nữ tử trang điểm cho ta vui vẻ khen ngợi. 

 

Ta cảm động nắm lấy tay nàng: 

 

“Không phải, là nhờ tài nghệ của tỷ tỷ đấy!” 

 

Giờ ta tin rằng nữ nhân nhìn chỉ như đôi tám này thật ra đã bốn mươi tuổi rồi! 

 

 

Sau khi phủ khăn voan, đại ca cõng ta lên kiệu hoa.

 

Vừa cõng, huynh ấy vừa nhỏ giọng thì thầm: 

 

“Nếu hắn dám bắt nạt muội thì cứ nói với ta. Không sao cả, về nhà, ta sẽ nuôi muội.” 

 

Mắt ta cay cay.

 

Kiếp trước, ta không gần gũi với đại ca, luôn cảm thấy huynh ấy quá lạnh lùng. 

 

Ngày thành thân khi ấy, huynh cũng cõng ta như bây giờ, nhưng chẳng nói một lời nào, chỉ trầm mặc đưa ta đi.

 

Không giống lúc này, huynh cứ lải nhải không ngớt, trông cứ như một người cha già.

 

Ta ôm lấy cổ đại ca, nói: 

 

“Huynh cũng mau cưới một tẩu tẩu về đi, chỉ biết nói muội thôi.” 

 

Đại ca khẽ cười, khiến ta suýt chút nữa đã nhấc khăn voan lên.

 

Trời ơi! Ta chưa từng nghe thấy huynh cười thành tiếng bao giờ! A a a a…

 

Lên kiệu hoa, dọc đường tiếng kèn trống vang dội.

 

Tôn Trường Phàm cưỡi ngựa, thỉnh thoảng lại ném tiền mừng xuống.

 

Dân chúng ùa vào tranh nhau, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng. 

 

Ngồi trong kiệu, nghe tiếng cười nói rộn ràng bên ngoài, khóe miệng ta bất giác cong lên. 

 

 

Lễ bái đường kết thúc, quan khách cười đùa rôm rả.

 

Khi khăn voan được vén lên, ta thấy Tôn Trường Phàm trong bộ hỷ phục đỏ rực, mái tóc thường ngày vốn buộc lỏng giờ đã được chải gọn gàng.

 

Hắn nhìn ta, đôi mắt sáng lấp lánh. 

 

Không ngờ… hắn cũng tuấn tú đến vậy sao? 

 

Tầm mắt ta vô thức dời đi, bắt gặp ánh nhìn của Tạ An.

 

Trong mắt hắn thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.

 

Ta chỉ liếc nhìn hắn một cái, lòng không gợn chút sóng nào. 

 

Chu Hiên Nhi đứng bên cạnh Tạ An, mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc vì xúc động. 

 

Ơ… Ta còn chưa khóc mà? 

 

Bỗng nhiên, trước mắt lại một mảng đỏ thắm, khăn voan bị hạ xuống. 

 

Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai ta, ngữ điệu pha chút giận dỗi: 

“Dám nhìn người khác trước mặt ta à? Tiểu nha đầu, lát nữa nàng xong đời rồi!” 

 

Ta khẽ bật cười.

 

Hắn còn biết ghen sao? Diễn vẻ nghiêm túc thế này cũng ra gì phết nhỉ! 

 

 

Về đến phòng, ta vừa vén khăn voan lên, bụng đói cồn cào vì cả ngày chưa được ăn.

 

Đang định lấy trộm miếng bánh giấu trong tay áo ra ăn thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài: 

 

“Này, Tiểu Hầu gia, sao đã vội chuồn rồi? Uống thêm chén nữa chứ!” 

 

Tôn Trường Phàm đáp: 

 

“Các ngươi tự uống đi, ta cưới được thê tử khó khăn lắm đấy, cút cút cút!” 

 

Ta: “…” 

 

Cửa phòng bật mở, hắn vội vã chạy đến bên giường, hít sâu một hơi, rồi ngồi xuống, nâng khăn voan của ta lên. 

 

Ta cố gắng nuốt nhanh miếng bánh trong miệng. 

 

Nhìn thấy ta đang ăn vụng, Tôn Trường Phàm bật cười bất đắc dĩ: 

 

“Nào nào, uống rượu giao bôi đi, coi chừng mắc nghẹn đấy.” 

 

Ta nghiêng người tới uống rượu giao bôi, trong lúc đó, Tiểu Khâm, Tiểu Kỳ, Tiểu Thư và Tiểu Họa nhân cơ hội chuồn sạch.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page