Trọng Sinh Chỉ Là Chuyện Nhỏ Nhặt

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Tam hoàng tử Tạ An, Ngũ hoàng tử Tạ Tử Ngự, còn có Chu Dao và vài tiểu thư lạ mặt. 

 

Trời ạ, thật xui xẻo! 

 

“Tiểu Khâm, đã lâu không gặp, ta nghe nói ngươi bị ốm, giờ đã khỏe hơn chưa?” 

 

Ta nhìn thiếu nữ trước mặt giờ đã hoạt bát hơn rất nhiều, lại liếc mắt nhìn vẻ dịu dàng của Tạ An đang nhìn nàng ta, rồi mỉm cười đáp: 

 

“Khỏe rồi, nên ra ngoài hít thở không khí một chút.” 

 

Quả nhiên, hai người đã dính lấy nhau rồi, haizz—Dù Chu Hiên Nhi có đáng yêu, nhưng ta thật sự không muốn gặp lại Tạ An, cũng chẳng muốn chạm mặt Chu Dao. 

 

“Nghe nói gần đây Trần tiểu thư đang xem mắt ai đó, có chuyện tốt sắp đến, sao không thấy thông tin gì vậy?” 

 

Chu Dao cười, ánh mắt nhìn ta đầy chế giễu. 

 

Tạ An khẽ nhíu mày, nhưng chỉ là thoáng qua rồi thôi. 

 

Tạ Tử Ngự bỗng “phịch” một cái mở quạt giấy, ánh mắt nhìn ta đầy châm chọc: 

 

“Trần Tử Cầm xinh đẹp như vậy, lại có Trần đại nhân là cánh tay đắc lực của quốc gia, sao có thể để người bình thường nhìn ngắm nhìn? Không thể không chú ý.” 

 

Ta nhìn vẻ mặt của Ngũ hoàng tử, cảm thấy hắn và Chu Dao đúng là một cặp trời sinh, thật phiền phức. 

 

Chu Hiên Nhi nhíu mày, đứng dậy nói: 

 

“Tỷ tỷ, nữ nhi không nên bàn luận về chuyện hôn nhân như vậy. Việc này phải theo sự sắp xếp của phụ mẫu, mà Ngũ hoàng tử, một hoàng tử đứng đắn như vậy, không nên đem chuyện này ra làm trò đùa.” 

 

Sắc mặt Tạ Tử Ngự lập tức trở nên lạnh lùng, hắn tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Chu Hiên Nhi nói: 

 

“Ngươi đang giáo huấn ta à?” 

 

Tạ An vẫn giữ nụ cười trên môi.

 

Thấy Tạ Tử Ngự tiến lên, hắn cũng bước tới, chắn trước mặt Chu Hiên Nhi, hướng về phía Tạ Tử Ngự mà nói: 

 

“Ngũ đệ đã nổi giận rồi ư? Hà tất phải như vậy?” 

 

Ta đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng thấy chướng mắt vô cùng. 

 

Ta không bỏ sót vẻ không vui ẩn hiện trong mắt Tạ An.

 

Ta hiểu rõ hắn vốn không ghét ta, thậm chí có lẽ còn có chút hảo cảm.

 

Nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ đứng ra bảo vệ ta như thế này, đứng trước mặt ta mà đối địch cùng người khác. 

 

Nhìn mọi sự dưới ánh mắt của một kẻ ngoài cuộc, ta bỗng hiểu ra tất cả và từ đó cũng buông bỏ mọi thứ. 

 

Kiếp trước kiếp này, yêu hận đều hãy hóa thành hư vô. 

 

 

Ta phủi nhẹ bụi bẩn không tồn tại trên vạt váy, thong thả đứng dậy, vừa nhấm nháp miếng điểm tâm trong tay vừa xem diễn. 

 

Ngũ hoàng tử thoáng nhận ra ánh mắt của ta, liền nhướng mày, giọng không vui: 

 

“Trần tiểu thư, ngươi thấy thú vị lắm sao? Cả Yến Kinh này cũng chỉ có ngươi là không ai thèm hỏi cưới thôi!” 

 

“Ai nói không ai cưới?” 

 

Ta khẽ: “Hử?” 

 

Ngoảnh đầu lại, ta thấy Tôn Trường Phàm đang thong dong bước tới.

 

Mái tóc hắn buông xõa tùy ý, chỉ buộc hờ bằng dải lụa xanh, y phục gấm thêu hoa văn bạc nhẹ nhàng phấp phới, ánh mắt sáng rực. 

 

Trong tay hắn là một chiếc lồng chim nhỏ.

 

Đôi mắt đào hoa long lanh như nước, khóe miệng nhếch lên lộ ra lúm đồng tiền khẽ ẩn hiện, vẻ phong lưu phóng khoáng, nổi bật tựa dương quang. 

 

Tạ Tử Ngự ngạc nhiên nhìn hắn, rồi cười nhạo: 

 

“Ngươi đang nói nhảm gì thế? Dù Trần tể tướng có gả Trần Tử Cầm cho ai, cũng tuyệt đối không gả cho tên công tử lêu lổng nổi danh nhất Yến Kinh như ngươi.” 

 

Tôn Trường Phàm thuận tay đưa lồng chim cho ta, xoa đầu ta một cái, rồi đứng chắn trước mặt ta mà nói: 

 

“Sao? Không gả cho ta thì gả cho ngươi chắc? Ngươi đó, ngay cả ăn chơi đàn đúm cũng không bằng ta, phì!” 

 

Tạ Tử Ngự trợn tròn mắt, không tin nổi. Có ai lại đi so sánh kiểu đó chứ! 

 

Đường đường là một hoàng tử, lẽ nào lại phải tranh hơn thua xem ai chơi bời giỏi hơn với Tôn Trường Phàm sao?

 

Nếu vậy thì khỏi tranh ngôi báu, về nhà rửa tay đi ngủ cho xong. 

 

Ngày mai, tấu chương của ngự sử hẳn sẽ ngập khắp hoàng cung! 

 

Khốn kiếp! 

 

Tạ Tử Ngự tức đến đỏ mặt, nhưng lại nhất thời chẳng nghĩ ra cách nào để phản bác.

 

Mà cho dù phản bác thế nào, cũng chỉ càng tự làm mất mặt. Cuối cùng, hắn giận dữ phất tay áo bỏ đi. 

 

Chu Dao cũng nhanh chóng theo sau, trước khi đi còn lườm ta một cái.

 

Ánh mắt ấy lập tức bị Tôn Trường Phàm nhìn thẳng, không chút biểu cảm. Chu Dao lập tức cụp mắt, không dám hó hé gì thêm. 

 

Những tiểu thư khác cũng lần lượt tản đi. 

 

Tạ An liếc mắt nhìn ta. Tôn Trường Phàm khẽ bước một bước, chắn tầm nhìn của hắn. 

 

Tạ An chỉ mỉm cười.

 

Chu Hiên Nhi tinh nghịch nháy mắt với ta, nói sẽ tìm ta sau, rồi nhanh chóng rời đi.

 

Tạ An cũng theo bước Chu Hiên Nhi mà rời khỏi. 

 

Trong chớp mắt, chỉ còn lại ta và Tôn Trường Phàm. 

 

 

“Tiểu Hầu gia? Nào, giải thích xem, ngươi tính làm thế nào đây?” 

 

Tôn Trường Phàm, kẻ vừa rồi còn phong lưu lỗi lạc, nghe lời ta hỏi thì lập tức chột dạ, quay người gãi đầu nói: 

 

“À… À… Chuyện này chắc không truyền đến tai tể tướng đâu nhỉ? Ha… ha ha…” 

 

Ta nhìn bộ dạng cười gượng của hắn, khẽ mỉm cười nói: 

 

“Chỉ e chưa đến một canh giờ nữa là đã truyền đến rồi.” 

 

Mặt hắn lập tức trắng bệch, nhỏ giọng thăm dò: 

 

“Hay là… hay là ta cưới nàng nhé, được không?” 

 

Nhìn dáng vẻ chột dạ của hắn, ta bỗng nhớ đến lúc nhỏ, hắn phạm lỗi, sợ phụ thân ta trách phạt, liền chạy đến cầu ta che chở.

 

Hai hình ảnh ấy chồng lên nhau, khiến lòng ta mềm đi đôi chút. 

 

Ta khẽ vỗ đầu hắn, nói: 

 

“Được, chỉ cần phụ thân ta đồng ý.” 

 

Dù sao, thay vì gả bừa cho một người xa lạ, chẳng bằng chọn kẻ mà mình đã hiểu rõ.

 

Huống chi có phụ thân ta ở đây, hắn cũng không dám làm càn. 

 

Hắn gãi đầu cười ngượng, sau đó đưa ta trở về tướng phủ rồi vội vã quay về, nói là phải chuẩn bị lễ vật cầu thân. 

 

Ta gật đầu quay vào nhà, không để ý rằng vẻ mặt lo lắng ban nãy của hắn đã lập tức biến thành niềm vui rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời như ánh dương. 

 

 

Hôm ấy quả thật xuất môn không thuận lợi, ta đành ở nhà suốt cả buổi sáng.

 

Sau khi bãi triều phụ thân xông vào phòng ta, hỏi chuyện xảy ra hồi sáng. 

 

Ta kể giản lược mọi chuyện, chỉ nói Tôn Trường Phàm muốn đến cầu thân.

 

Phụ thân nghe xong, lông mày dựng ngược lên vì giận dữ: 

 

“Tiểu tử đó mà dám tới, thì ta đánh chết hắn!” 

 

Ngay lúc ấy, hạ nhân vào báo: 

 

“Tiểu Hầu gia đã đến cầu thân!” 

 

Lễ vật cầu thân được rước quanh cả kinh thành Yến Kinh, còn gõ chiêng trống rộn ràng. 

 

Lão Hầu gia và Tôn Trường Phàm đã đến nơi. 

 

Nghe nói, dù lão Hầu gia giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt lại hoe đỏ, dường như không ngờ có ngày mình còn sống để nhìn thấy con trai thành thân. 

 

Ta cùng phụ thân đều ngẩn người.

 

Chuyện này sao có thể nhanh đến vậy?

 

Cho dù Hầu gia đồng ý, thì việc chuẩn bị sính lễ và mai mối chí ít cũng phải mất ba đến năm ngày chứ. 

 

Phụ thân ta giận đùng đùng quát: 

 

“Ngồi yên đó, không được đi đâu!” 

 

Rồi ông phóng thẳng ra chính sảnh, chuẩn bị đối đầu một trận ra trò. 

 

Làm sao ta có thể không đi? Thế là ta len lén theo sau. 

 

Khi ta đến nơi, bọn họ đã trò chuyện được một lúc. 

 

Lúc này, Tôn Trường Phàm đang quỳ trên đất, nghiêm túc hướng về phụ thân ta mà nói: 

 

“Từ nhỏ, Trường Phàm đã yêu mến Tử Cầm. Nếu sư phụ đồng ý, ta thề rằng chỉ cưới duy nhất nàng làm thê tử, suốt đời yêu thương, bảo vệ nàng. Nếu sai lời, trời đánh thánh đâm, ch*ết không toàn thây!” 

 

Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn nghiêm túc như vậy, lòng ta bỗng rối loạn. 

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page