Trọng Sinh Chỉ Là Chuyện Nhỏ Nhặt

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Tạ An nhìn khuôn mặt tròn trĩnh, vẫn còn chút mũm mĩm của thiếu nữ trước mặt.

 

Đôi mắt to tròn đầy tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, long lanh như một chú cún con đáng yêu vừa được tiến cống từ Miến Điện. 

 

Đôi môi nhỏ hồng hồng, chu lại đầy bất mãn.

 

Nhìn dáng vẻ này, hắn biết nàng đã tức đến phát điên. 

 

Hắn cười càng dịu dàng hơn, đáp:

 

“Nhưng Hoàng thượng lại bảo là ngươi xin từ hôn trước đấy.” 

 

Ta: “#¥……&&*” 

 

Ta hậm hực nghĩ, chuyện này rõ ràng là do phụ thân nhờ Hoàng thượng nói giúp để giữ gìn danh tiếng cho ta, dù rằng… danh tiếng của ta vốn đã chẳng còn gì để giữ nữa. 

 

Nghĩ đến đây, ta liền gạt tay hắn ra khỏi gáy mình, cất giọng lạnh nhạt: 

 

“Bất kể ai là người từ hôn, thì việc này cũng đã định rồi. Từ nay về sau, nam cưới nữ gả, mỗi người một ngả, tự tìm niềm vui riêng. Mong Tam điện hạ giữ chút tự trọng.” 

 

Đôi mắt Tạ An thoáng tối lại, dù hắn vẫn cười, nhưng bằng kinh nghiệm năm năm quấn lấy hắn, ta hiểu rõ rằng hắn đang giận. 

 

Nhưng hắn giận cái gì chứ? Lạ đời thật! 

 

Ta mất luôn tâm trạng chọn trâm, tiện tay lấy bừa một chiếc thấy vừa mắt rồi đi thanh toán. 

 

Cảm giác ấm ức, không cam lòng và phẫn nộ cuồn cuộn dâng lên trong lòng. 

 

Thật kỳ quái! Là hắn không cần ta, là hắn không thích ta, thế mà bây giờ lại tỏ vẻ như vẫn có tình ý với ta.

 

Thật ghê tởm! 

 

Ta trở về phủ với cơn giận ngùn ngụt, nghĩ đến buổi gặp gỡ ngày mai tại phủ Quận Chúa Lâm Thân, lại phải đối diện với mấy tiểu thư kia hỏi han chuyện từ hôn, thật khiến ta mệt mỏi. 

 

Trong đầu ta cứ xoay quanh gương mặt của Tạ An.

 

Hắn giận gì chứ? Ta mới là người đáng giận! 

 

Từ lần đầu gặp hắn năm ta chín tuổi, cho đến khi ta mười lăm, và cả bốn năm sau khi ta gả cho hắn ở kiếp trước, hắn lúc nào cũng dịu dàng cười, nhưng chưa bao giờ chủ động với ta! 

 

Chính vì thế, ta cứ mãi nghĩ mình còn cơ hội. 

 

Ta không màng đến danh tiếng, điên cuồng quấn lấy hắn, mà hắn cũng không từ chối.

 

Ngay cả khi Hoàng thượng ban hôn, hắn cũng không phản đối, rồi đến khi ta cài trâm lại đòi từ hôn! Hành vi gì đây chứ?! 

 

Đồ tồi! Cưới ta chưa được nửa năm đã rước Từ Hiên Nhi về phủ! 

 

Hắn biết rõ ta vì hắn mà làm nhiều chuyện xấu nhưng chẳng ngăn cản, cũng không cảnh báo.

 

Thậm chí ta nghi ngờ, có khi nào chuyện thông đồng với địch là hắn cố ý sắp đặt để gài bẫy ta, hòng đẩy ta ra khỏi cuộc đời hắn! 

 

Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, ta càng tức giận, biến Tạ An thành kẻ xấu nhất trong lòng mình.

 

Càng nghĩ, ta càng khó chịu, rồi khóc đến khi thiếp đi. 

 

Rèm cửa khẽ lay động.

 

Một bóng người lặng lẽ bước vào phòng, nhìn chăm chú vào nữ tử nhỏ nhắn đang say ngủ trên giường. 

 

Hắn thấy đôi mắt nàng hơi sưng đỏ vì khóc, bàn tay khẽ chạm vào mi mắt nàng, thấp giọng thì thầm: 

 

“Đúng là đồ ngốc, vừa ngốc vừa mù.” 

 

 

“Ơ?” 

 

Ta choàng tỉnh dậy, vốn tưởng mắt mình sẽ sưng húp như quả óc chó, nhưng kỳ lạ là hoàn toàn không.

 

Thật hoàn hảo! 

 

Tiểu Khâm giúp ta chải tóc thành kiểu Linh Lung Phi Tiên, vừa duyên dáng vừa đáng yêu, rất hợp với ta. 

 

Tiểu Họa thì chọn cho ta một bộ váy màu hồng mai.

 

Phần chân váy kéo dài chạm đất, kết hợp với lối trang điểm hoa mai, khiến ta trông vừa dịu dàng lại thoáng nét quyến rũ.

 

Ta gắn chiếc trâm vừa mua hôm qua lên tóc… 

 

Nhưng lạ thật, sao trâm này không giống chiếc ta đã chọn nhỉ? 

 

“Có chuyện gì sao, tiểu thư?” 

 

Tiểu Họa thắc mắc. 

 

Ta chăm chú nhìn chiếc trâm.

 

Trên đó là một con phượng vĩ điệp sống động như thật.

 

Đôi cánh của nó còn khẽ đung đưa, trông như sẵn sàng bay đi bất cứ lúc nào.

 

Phần đuôi được đính các viên bảo thạch nhỏ, lấp lánh tựa như ánh sáng dài ngân lên theo mỗi động tác của cánh. 

 

Chiếc trâm quá tinh xảo! Đây đúng là chiếc trâm ta mua hôm qua với giá 50 lượng sao? Trông thế này ít nhất cũng phải đáng giá 500 lượng! 

 

Hời lớn rồi! 

 

Đúng là trong cái rủi có cái may! Ta cảm thấy vui vẻ vô cùng, ngồi trên xe ngựa nhâm nhi bánh ngọt, thoải mái nheo mắt lại. 

 

Dù đã sớm quyết tâm buông bỏ Tạ An, giờ ta lại càng chắc chắn hơn. 

 

Gia đình ta đơn giản, chỉ có phụ thân và ca ca hết lòng yêu thương, bảo bọc.

 

Phụ thân nuông chiều ta, gia đình không có vấn đề gì phức tạp.

 

Vậy nên, tranh đoạt tình yêu nơi quan trường thì thôi, ta chẳng còn hứng thú nữa. 

 

Kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, hắn nghĩ gì, giờ ta cũng không muốn quan tâm thêm. 

 

Kiếp này, ta chỉ muốn sống đúng với mình, tìm một phu quân biết yêu thương, để mỗi lần về thăm nhà, ta vẫn có thể quây quần bên phụ thân.

 

Bình yên cả đời là đủ. 

 

 

“Ơ? Hôm nay Trần Tử Cầm có đến không?” 

 

“Không rõ nữa. Chắc nàng ta chẳng dám đến đâu, mặt dày quấn lấy người ta như thế, cuối cùng lại bị từ hôn.” 

 

“Chẳng phải là nàng ta tự xin từ hôn sao?” 

 

“Làm gì có! Rõ ràng là Tam điện hạ đề nghị trước. Chỉ là Hoàng thượng nể mặt Tể tướng nên mới nói thế thôi…” 

 

Trong bữa tiệc, các phu nhân và tiểu thư xúm lại bàn tán chuyện đang gây náo động nhất gần đây.

 

Không may, nhân vật trung tâm chính là ta. 

 

Đa phần những lời bàn tán đều ẩn chứa sự chế giễu, cười trên nỗi đau của ta. 

 

Dù sao Tam hoàng tử cũng là rồng trong loài người, cơ hội hắn lên ngôi trở thành cửu ngũ chí tôn không nhỏ. 

 

Các tiểu thư con nhà quan lại ai mà chẳng thầm yêu hắn, nhưng từ trước đến giờ luôn bị ta độc chiếm, chẳng ai tiếp cận được. 

 

Bây giờ thì khác, rốt cuộc họ đã có cơ hội. 

 

Ta đứng ngoài cửa, lắng nghe mọi lời nói vọng ra, mắt khẽ cụp xuống.

 

Tiểu Họa bên cạnh lo lắng nhìn ta. 

 

Haizz… Người nổi tiếng đúng là lắm chuyện thị phi. 

 

Ta khẽ thở dài, rồi bước vào cửa chính. 

 

Tiểu tư đứng trước cửa lập tức hô lớn: 

 

“Thiên kim phủ Tể tướng đến.” 

 

Cả đại sảnh lập tức chìm vào im lặng. 

 

Vừa bước vào cửa, ta liền cảm nhận được tất cả ánh mắt trong sảnh đều đổ dồn về phía mình. 

 

Ta giữ nụ cười đoan trang, bước đến chỗ ngồi với từng động tác chuẩn mực và lễ độ. 

 

Quận Chúa Lâm Thân ngồi ở vị trí chủ tọa, đôi mắt đầy vẻ chế giễu, khoái chí nhìn ta.

 

Ta đáp lại bằng cách le lưỡi một cách tinh nghịch. 

 

Nhị tiểu thư của Thượng thư bộ Binh lập tức ghé sát lại hỏi:

 

“Ngươi thật sự đã từ hôn rồi à?” 

 

Ta gật đầu đáp:

 

“Phải, thì sao?” 

 

Nàng ta trố mắt ngạc nhiên nhìn ta, rồi rụt người lại, không nói gì thêm. 

 

Lúc này, một giọng nữ mang đầy ác ý vang lên: 

 

“Chắc là do bị Tam điện hạ chán ghét thôi. Dù sao, ép mua ép bán sao mà ngọt được.” 

 

Cả sảnh bật lên những tiếng cười khúc khích. 

 

Ta quay đầu lại nhìn, hóa ra là Chu Dao, đích nữ của Thượng thư bộ Hộ. 

 

 

Chu Dao được tôn là tài nữ số một của Yến Kinh, tính tình cao ngạo, ta và nàng ta vốn là đối thủ.

 

Nhưng từ khi ta bắt đầu thích Tạ An, ta chẳng còn quan tâm đến danh hiệu tài nữ đó nữa. 

 

Ai ngờ nàng ta lại ngấm ngầm bịa đặt, phao tin rằng ta đeo bám hắn, khiến bản thân mất mặt, rằng Tạ An cực kỳ chán ghét ta. 

 

Mặc dù… đúng là ta có đeo bám hắn thật! 

 

Nhưng… hắn đâu có ghét ta đến thế! 

 

Tiếng tăm của ta bị hủy hoại như bây giờ, nàng ta cũng góp phần không nhỏ. 

 

Trước đây ta cứ nghĩ rằng Tạ An không thích những cô nương quá mạnh mẽ, cho nên bên ngoài lúc nào ta cũng tỏ ra ngoan ngoãn, dịu dàng.

 

Nhưng giờ thì khác rồi… 

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page