Trọng Sinh Chỉ Là Chuyện Nhỏ Nhặt

Chương 20:

Chương trước

Chương sau

Đại trượng phu không hướng mắt về giang sơn, lại si mê tình ái, đúng là phế vật. 

 

 

Sau đó, Tạ An củng cố giang sơn, mở rộng bờ cõi, làm được tất cả những gì phụ hoàng từng muốn và không thể làm, trở thành một trong những đế vương vĩ đại nhất lịch sử. 

 

Nhưng hắn vẫn không cảm thấy thỏa mãn, thậm chí còn thấy trống rỗng. 

 

Cung điện rộng lớn như vậy, sao lại chỉ có mỗi mình hắn? Không có tiếng hồi đáp, không có bóng người thân cận. 

 

Ngay cả Chu Hiên Nhi, không biết từ khi nào, đã không còn gần gũi hắn nữa.

 

Nàng chỉ âm thầm, chu toàn mọi việc trong hậu cung, chẳng còn chút tình cảm nào. 

 

Sự thay đổi ấy bắt đầu từ lúc nào? 

 

Là vì hắn nạp quá nhiều mỹ nhân để cân bằng quyền lực? Hay từ khi hắn tịch thu gia sản của Thị lang bộ Hộ? 

 

Thời gian trôi đi, Tạ An cảm thấy mình ngày càng già nua, bắt đầu bất lực trước sự tranh giành của các hoàng tử. 

 

Không lâu trước đây, Chu Hiên Nhi cũng qua đời.

 

Ngự y nói, nàng mang bệnh trong lòng, uất kết mà chết. 

 

Trước khi mất, nàng nắm chặt tay hắn, tức giận chất vấn: 

 

“Tại sao ngài lại lừa ta? Tại sao lại hoang phí cả cuộc đời ta như vậy?”

 

Tạ An nhìn khuôn mặt yếu đuối, bệnh tật của Chu Hiên Nhi, tim bỗng nhói lên một cái. 

 

Ngay sau đó, hắn thấy nàng từ từ nằm trở lại giường, khẽ lẩm bẩm: 

 

“Điều đáng hận nhất là, ta không hề hận ngươi. Ta chỉ hận chính mình, vì đã đặt sai tình cảm vào nơi không đáng.”

 

“Nếu có kiếp sau, ta chỉ mong không bao giờ gặp lại ngươi nữa.” 

 

Những lời đó như mũi kim đâm vào lòng Tạ An. 

 

Cơn đau nhỏ nhặt ấy nhanh chóng lan rộng, bủa vây lấy trái tim hắn, siết chặt đến mức không thể thở nổi. 

 

Lần đầu tiên trong đời, Tạ An cảm nhận được nỗi hoảng loạn thực sự.

 

Nhưng hắn chẳng thể làm gì hơn, chỉ biết ôm chặt lấy thi thể còn vương chút hơi ấm của nàng. 

 

Đáng tiếc, hơi ấm ấy vẫn cứ dần dần tiêu tan. 

 

 

Từ đó, nỗi hoang mang trong lòng hắn ngày một lớn dần.

 

Bất cứ ai hắn gặp cũng đều khiến hắn lo sợ rằng họ đang muốn đoạt ngôi của mình, kể cả các hoàng tử của hắn. 

 

Dù là đứa con vốn thờ ơ nhất, hắn cũng cảm thấy bị đe dọa sâu sắc. 

 

Lúc này, hắn mới thật sự thấu hiểu cảm giác của phụ hoàng mình năm xưa. 

 

Hắn từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở thành một kẻ như thế.

 

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn biến thành đúng kiểu người đó. 

 

Hắn bật cười chua chát:

 

“Ha… Đây có phải là số mệnh không?” 

 

 

Trong những ngày cuối đời, Tạ An nằm thoi thóp trên giường, thân thể già nua, gầy mòn, tỏa ra thứ mùi khó chịu. 

 

Các hoàng tử của hắn đứng quanh, ánh mắt lạnh lẽo, biểu cảm không chút thương xót. 

 

Hắn biết, kết cục của mình đã đến. 

 

“Phải chăng đây là luân hồi báo ứng?” 

 

Chưa kịp suy nghĩ thêm, trước mắt hắn đã chìm vào bóng tối vô tận. 

 

 

 Vở kịch nhỏ: 

 

1

 

“Nam nhân này, thật sự bực bội” 

 

Tôn Trường Phàm nhìn Trần Tử Cầm đang phồng má lên, trông chẳng khác gì một chú chuột con đang tích trữ thức ăn.

 

Đôi mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt trở nên sốt ruột: 

 

“Nàng ăn nhiều quá rồi đó!” 

 

Trần Tử Cầm phồng má, bực bội đáp: 

 

“Chàng nói lại xem, ta nghe không rõ???” 

 

Nhìn khuôn mặt nàng phồng lên như một chú chuột nhỏ, Tôn Trường Phàm không nhịn được, đưa tay chọc nhẹ vào má nàng, lòng bỗng mềm như nước. 

 

Nhưng chàng vẫn cương quyết giật lấy xiên kẹo hồ lô trong tay nàng. 

 

“Đại phu nói rồi! Ăn nhiều quá, thai nhi sẽ to, khó sinh!” 

 

Trần Tử Cầm nhìn xiên kẹo hồ lô bị cướp mất, đôi mắt ngập tràn bi thương, nước mắt chực rơi xuống. 

 

“Chàng bị bệnh sao? Ta mới có thai được hai tháng! Hai tháng thôi! Vả lại ăn cái này thì bổ béo gì chứ?” 

 

Một tay của Tôn Trường Phàm giơ cao xiên kẹo hồ lô, tay kia thì ôm lấy eo Trần Tử Cầm, sợ hãi nói: 

 

“Nàng… nàng cẩn thận một chút!” 

 

Cuối cùng, sau một cuộc chiến khốc liệt (có nắm đấm và nước mắt), một tay thỏa hiệp, giới hạn mỗi ngày nàng chỉ được ăn ba xiên kẹo hồ lô. 

 

Đổi lại, chàng phải ngủ một đêm trong thư phòng. 

 

2

 

“Nữ nhân này, thật yêu kiều” 

 

“Phu quân~~~” 

 

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào vang lên khiến Tôn Trường Phàm lập tức cứng đờ.

 

Chàng vội vàng đáp: 

 

“Không được!” 

 

Trần Tử Cầm vòng tay ôm lấy cánh tay rắn chắc của chàng, ngón tay nàng từ từ trượt lên đến ngực chàng.

 

Nhưng trước khi kịp làm gì thêm, tay nàng đã bị hắn giữ lại. 

 

“Đừng nghịch nữa!” 

 

Nghe giọng chàng ẩn nhẫn, Trần Tử Cầm khẽ cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại làm ra vẻ ấm ức.

 

“Phu quân, chúng ta đã bốn tháng không luyện công rồi đấy~~~” 

 

Tôn Trường Phàm khổ sở trong lòng, cảm nhận được mùi hương mềm mại bên cạnh, đầu chàng như muốn bốc khói. 

 

“Không được!” 

 

Chàng siết chặt tay nàng, nhưng Trần Tử Cầm vẫn nũng nịu dụ dỗ: 

 

“Đại phu bảo, sau bốn tháng có thể luyện công nhẹ nhàng lại rồi mà~ (˘ ㉨˘)” 

 

Nhìn vào đôi mắt trong veo nhưng đầy ẩn ý của nàng, Tôn Trường Phàm càng thêm rối bời, trái tim như bị đốt cháy. 

 

“Không được!” 

 

Nói xong, chàng bọc nàng trong chăn, nghiến răng nói: 

 

“Nàng cứ nghịch đi! Đợi khi tiểu tử này ra đời, xem ta xử lý nàng thế nào!” 

 

Sau đó, chàng vội vàng sai người chuẩn bị nước lạnh để tắm gấp. 

 

Trần Tử Cầm nằm trên giường, cười rạng rỡ, đắc ý nói: 

 

“Hứ~ Còn mấy tháng nữa lận, ta chẳng sợ đâu!” 

 

Nàng nhớ lại những ngày đầu mới thành thân, mỗi ngày đều bị chàng làm cho mệt đến ê ẩm cả người, lưng đau chân mỏi.

 

Giờ thì đến lượt nàng trả thù rồi! Hê hê! 

Hết Chương 20:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page