Chương 2:
05/11/2024
Chương 3:
05/11/2024
Chương 1:
05/11/2024
Chương 4:
05/11/2024
Chương 5:
05/11/2024
Chương 6:
05/11/2024
Chương 7:
05/11/2024
Chương 8:
05/11/2024
Chương 9:
05/11/2024
Chương 10:
05/11/2024
Chương 20:
06/11/2024
Chương 19:
06/11/2024
Chương 18:
06/11/2024
Chương 17:
06/11/2024
Chương 16:
06/11/2024
Chương 15:
06/11/2024
Chương 14:
06/11/2024
Chương 13:
06/11/2024
Chương 12:
06/11/2024
Chương 11:
06/11/2024
Hắn nổi tiếng phong lưu, phóng đãng, nhưng thực ra là một tên ngốc.
Nghe đồn hắn thích sưu tầm những thứ xinh đẹp, chẳng lẽ giờ lại để mắt đến Từ Hiên Nhi, định mang nàng ta về làm của riêng sao?
Lúc này, hắn đang túm lấy tay Từ Hiên Nhi, lớn tiếng nói:
“Không phải ngươi bán mình chôn cha sao? Gia mua ngươi, cho ngươi tiền, theo gia về! Ngày nào gia cũng cho ngươi ăn mặc lộng lẫy!”
Ta nhìn Từ Hiên Nhi, thấy nàng ta giãy giụa đến mức môi suýt bật máu, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nai to tròn long lanh nước mắt, như thể khiến lòng người tan chảy.
Cũng đẹp đấy.
A, phì!
Ta không hề thấy nàng ta đẹp! Chỉ là kiếp trước đầu óc ta bị lú nên đã hại nàng ta nhiều, nghĩ lại cũng thấy hơi áy náy thôi…
Đúng! Chính là vậy! Hừ.
Nghĩ thế, ta liền bước tới, đá một cước vào Tôn Trường Phàm, quát:
“Tên biến thái! Người ta tình nguyện theo ngươi mới là lạ!”
Tôn Trường Phàm vừa bị đá, nên ngây ra vài giây, sau đó chuẩn bị nổi giận.
Nhưng khi quay lại thấy ta, gương mặt hắn lập tức tái mét.
“Trần Tử Cầm! Sao chỗ nào cũng có ngươi vậy?! Hừ! Lúc nào cũng chỉ biết mách lẻo thôi!”
Ta nheo mắt nhìn hắn.
Có lẽ hắn đã nhớ ra những lần bị ta mách phụ thân, khiến gã bị đánh thảm đến ba ngày không xuống nổi giường.
Hắn lườm ta một cái, rồi cùng đám gia đinh bỏ chạy như chó mất chủ.
Trước khi đi còn để lại một câu:
“Ngươi sẽ gặp báo ứng cho xem!”
Hừ, đồ vô dụng.
Từ Hiên Nhi nhìn theo bóng dáng Tôn Trường Phàm chạy trối chết, rồi quay sang nhìn ta.
Sau đó, nàng ta ngẫm nghĩ, rồi bất ngờ quỳ xuống.
“Đa tạ tiểu thư đã cứu mạng. Từ nay, Hiên Nhi nguyện làm người của tiểu thư!”
Ta hoảng hốt:
“Số bạc kia không phải của ta mà?”
Từ Hiên Nhi nghiêm túc đáp:
“Kẻ xấu đưa bạc, nhưng tiểu thư đuổi hắn đi, vậy bạc đó xem như là của tiểu thư!”
Ta ngớ người… Thế cũng được sao?
Ta, thiên kim của phủ Tể tướng, An Ninh Quận chủ, trọng sinh mới vài ngày, đã biến tình địch kiếp trước thành nha hoàn không công, ngày mai đến báo danh.
Ta bị nàng ta nói khéo đến mức không thể từ chối, đành đứng yên tại chỗ nhìn bóng nàng ta khuất xa, trong lòng đầy hoài nghi.
Rõ ràng kiếp trước Từ Hiên Nhi là nữ nhi của Thượng thư bộ Hộ, cớ sao giờ lại thành bán mình chôn cha?
Chẳng lẽ ta trọng sinh nhầm rồi sao?
Hoặc có thể, nàng ta đã gặp Tam hoàng tử Tạ An ngay trong hoàn cảnh này?
Kiếp trước lúc này ta đang vui vẻ ở nhà thêu khăn hỉ, không ra ngoài, nên không biết được.
Nếu vậy… chẳng lẽ Tam hoàng tử đang ở gần đây?
Ta nhìn quanh, chẳng thấy ai cả…
Rồi ta ngẩng đầu lên, và ngay lúc ấy, trên lầu tửu lâu, Tam hoàng tử đang nhấp rượu, đôi mắt dài hẹp nhàn nhạt nhìn ta.
Ách… Chết tiệt, báo ứng đến nhanh thật!
Không sao, không sao, xa thế này, chắc hắn không nhìn rõ đâu!
Hoặc biết đâu, người hắn nhìn không phải là ta!
Ta lập tức lấy tay che mặt, quay người bỏ chạy.
Tiểu Khâm và Tiểu Họa hoảng hốt đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi:
“Tiểu thư!!!”
Cả con phố đều nghe thấy tiếng hô đó!
A… trời ơi, trước mặt vị hôn phu cũ, ta giành mất người trong lòng của hắn, còn biến nàng ta thành nha hoàn của mình.
Phải làm sao đây? Cấp tốc, ai giúp với!
Đúng là không nên ra ngoài mà…
A!!!
Phía trên tửu lâu, Tam hoàng tử nhìn theo bóng ta bỏ chạy, khóe môi hắn cong nhếch.
Dáng vẻ hốt hoảng này của nàng, so với vẻ trang nghiêm làm bộ tiểu thư khuê các, đáng yêu hơn nhiều.
Ta thở hồng hộc chạy tới Bảo Trâm Cư, ngoảnh lại nhìn, may quá, không ai đuổi theo.
Nhưng ngẫm lại, đường đường là Tam hoàng tử, đời nào Tạ An lại đuổi theo mình?
Nghĩ đến đây, ta cảm thấy bản thân đúng là ngốc nghếch.
Kiếp trước ta lấy đâu ra tự tin mà vừa ngu vừa ác như vậy chứ?
Nghĩ lại thì những mưu kế hạ độc, giở trò nhỏ nhặt của mình chắc đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Chỉ là trước khi ta thông đồng với địch, dường như Tạ An vẫn đối xử khá tử tế với ta…
Thôi vậy, kiếp này ta sẽ tránh xa hắn ra.
Bảo Trâm Cư là cửa hàng trang sức lớn nhất ở Yến Kinh, do hoàng thương lớn nhất Bắc Yến đứng sau.
Đồ đạc bên trong tinh xảo, quý giá, nhà bình thường chỉ cần có một chiếc nhẫn rẻ nhất ở đây làm của hồi môn cũng đã đủ nở mày nở mặt.
Vì thế, nơi này rất được các quý nhân và tiểu thư yêu thích.
Tiểu Khâm và Tiểu Họa theo ta dạo lên tận tầng ba.
Cũng may trời lạnh, không có nhiều người. Nếu gặp phải người quen thì rất phiền.
“Ồ, đây chẳng phải An Ninh Quận chủ sao?”
Phiền phức đến rồi.
Ta sững người, ngước nhìn lên tầng bốn.
Một nữ tử mặc váy đào bước xuống, trên đầu cài trâm kim phượng đính ngọc mắt mèo quý hiếm, ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Bên cạnh nàng ta là nha hoàn dìu đỡ, cẩn thận đến mức không dám chạm vào những chiếc vòng ngọc trên tay nàng ta, hay lớp móng giả đính đá quý trên ngón tay.
Quận Chúa Lâm Thân, trời ạ!
Ta cúi người hành lễ, nở nụ cười xã giao. Nàng ta liếc ta từ đầu đến chân, rồi cười nói:
“Quả nhiên đã từ hôn rồi sao? Ngươi cũng gan đấy.”
Ta nghiêm mặt đáp:
“Nghĩ thông suốt rồi, dưa chín ép không ngọt!”
Quận Chúa Lâm Thân nhìn ta từ trên xuống dưới, thấy một tiểu cô nương hồng hào, đáng yêu, rồi bật cười:
“Ngươi bày ra cái vẻ đứng đắn này làm gì?”
Nàng liếc mắt ra sau lưng ta, mỉm cười:
“Tam hoàng tử không ngọt, thì còn ai ở Bắc Yến ngọt hơn được đây?”
Ta không để ý ngữ điệu của nàng ta, nghĩ một lúc rồi đáp:
“Ta chợt nhận ra đại ca của ta vẫn tốt hơn. Trông hắn yếu ớt, thân thể không khỏe, có vẻ đáng thương hơn nhiều.”
Ta nghiêm túc nói mấy lời vô nghĩa, phớt lờ sự thật rằng năm mười ba tuổi, Tạ An đã đánh bại đại ca ta không chút thương tiếc.
Quận Chúa Lâm Thân nghe vậy, thì bật cười khúc khích đến chảy cả nước mắt.
Trong thoáng chốc, hình tượng đoan trang quý phái của nàng ta hoàn toàn sụp đổ.
Ta nhìn bộ dạng của Quận Chúa Lâm Thân mà lùi lại hai bước, cau mày nói:
“Ngươi chú ý chút hình tượng đi, lỡ có ai lên đây tưởng ngươi phát bệnh, ta sẽ không giúp đâu!”
Tiểu Khâm khẽ chọc ta một cái, nhưng ta không để tâm, chỉ phủi tay cho qua.
Quận Chúa Lâm Thân càng lúc càng cười không kiềm chế nổi, cũng không đáp lời.
Nha hoàn bên cạnh thấy vậy vội dìu nàng ta lên lại tầng bốn.
Lúc nàng ta vừa lên lầu, miệng vẫn không ngừng cười lớn:
“Ha ha ha ha…”
Ta tức đến nghiến răng.
Trời ạ, sau này kiểu người như này còn làm tẩu tẩu của ta? Làm sao mà sống nổi chứ?!
“Thân thể của ta yếu ớt sao?”
Một giọng nam quen thuộc vang lên từ sau lưng, ấm áp nhưng lại ẩn chứa chút uy hiếp khó tả.
Hai chân ta như nhũn ra, suýt nữa thì quỳ xuống tại chỗ.
Hóa ra, kẻ ngốc chính là ta.
Ta ngước nhìn lên cầu thang dài dằng dặc dẫn lên tầng bốn.
Không phải cầu thang đâu… đó là lối thoát sống còn của ta!
Ta xoay người bỏ chạy, vừa bước được một bước thì cổ áo đã bị tóm lại, cả người ta bị xoay ngược, buộc phải đối diện với đôi mắt hẹp dài trước mặt.
“Hơ… hơ… Trùng hợp quá, Tam, Tam điện hạ…”
Nhìn nam tử cao hơn mình cả một cái đầu, ta không biết làm gì khác ngoài cười khổ.
Aaa… Ta giành mất nữ nhân của hắn, lại còn bị bắt gặp đang nói xấu sau lưng hắn.
Sao ta lại trọng sinh làm gì chứ? Ch*ết đi có khi còn đỡ xấu hổ hơn!
“Ngươi từ hôn ta, lại còn đặt điều? Định khiến ta không thành thân được sao, hử?”
Nam nhân trước mặt dùng giọng điệu dịu dàng thốt ra những lời khiến ta sợ hãi đến co rụt người lại.
Ta định biện minh là hắn nghe lầm, nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng!
“Rõ ràng là ngươi đòi từ hôn trước! Không phải ta!”
You cannot copy content of this page
Bình luận