Trọng Sinh Chỉ Là Chuyện Nhỏ Nhặt

Chương 19:

Chương trước

Chương sau

Tuy nhiên, hoàng đế lại không biết rằng, Chu Hiên Nhi mang mệnh nữ chủ, từ nhỏ đã có khí chất xuất chúng.

 

Chẳng bao lâu sau, nàng đã học hết mọi quy củ trong nhà quyền quý, và khiến Thị lang bộ Hộ dần sinh lòng chán ghét với đại nữ nhi. 

 

Thực ra, không có so sánh thì chẳng có tổn thương.

 

Đại tiểu thư nhà Thị lang bộ Hộ đã bị biến thành một kẻ vô dụng hoàn toàn khi đặt cạnh Chu Hiên Nhi. 

 

Thế là Chu Hiên Nhi được rước vào vương phủ. 

 

Sáng sớm hôm sau, Tạ An nghe tin Trần Tử Cầm đã khóc suốt đêm, trong lòng dâng lên chút áy náy, bèn sai người đem trang sức sang tặng nàng. 

 

Kết quả, tất cả đều bị nàng đập nát. 

 

Không biết vì sao, Trần Tử Cầm lại thường xuyên gây sự với Chu Hiên Nhi, mang theo những trò trẻ con khiến Tạ An cảm thấy phiền phức. 

 

Quả nhiên, chính thê mà mang tính khí trẻ con như vậy, đúng là chẳng có chút giá trị nào. 

 

Hắn đã quên mất rằng chính tâm hồn trong sáng ấy từng là điều khiến hắn rung động thuở ban đầu. 

 

9

 

Kế hoạch của Tạ An được thực hiện một cách có trật tự và cẩn thận, các bố trí ngầm ngày càng hoàn thiện. Sức khỏe của hoàng đế cũng mỗi ngày một sa sút. 

 

Trong giang hồ, có một thế lực tên gọi Vĩnh Dạ Môn, liên hệ với triều đình khá sâu.

 

Hắn đã phái người điều tra, nhưng không thu được kết quả gì.

 

Bên kia dường như đã biết trước và luôn tránh né hắn. 

 

Thời gian trôi qua, những cơn giận dỗi của Trần Tử Cầm cũng ngày càng nhiều hơn, khiến Tạ An không còn muốn gặp nàng nữa. 

 

Giờ đây Chu Hiên Nhi đã mang thai, và đó là đứa con đầu lòng của hắn. 

 

Nói không mong đợi là nói dối. 

 

Nhưng không bao lâu sau, tin dữ truyền đến: Chu Hiên Nhi đã bị sảy thai. 

 

Và thủ phạm là nha hoàn bên cạnh Trần Tử Cầm. 

 

Nghe tin này, Tạ An sững sờ trong giây lát, không thể tin nổi. 

 

Nhưng khi điều tra kỹ càng, sự thật lại đúng như vậy – nha hoàn của Trần Tử Cầm đã bỏ hồng hoa vào thức ăn. 

 

Ngay lập tức, Tạ An hạ lệnh xử tử nha hoàn ấy. 

 

Không ngờ, Trần Tử Cầm xông tới ngăn cản, còn khăng khăng rằng nha hoàn chỉ bỏ thêm chút muối, đồng thời mắng hắn đã bị Chu Hiên Nhi – hồ ly tinh kia – mê hoặc. 

 

Tạ An tức giận đến cực độ. 

 

Ban đầu, vì nể mặt Trần tể tướng, hắn chỉ định đánh chết nha hoàn kia.

 

Nhưng không ngờ, Trần Tử Cầm lại cãi đến cùng, còn vu khống hắn là kẻ mê sắc, mất trí. 

 

Nghĩ lại, sai lầm lớn nhất của hắn chính là đã bị vẻ ngoài thuần lương của nàng lừa gạt. 

 

Nếu biết nàng cũng là loại nữ nhân độc ác, không từ thủ đoạn, hắn đã không bao giờ cưới nàng làm chính phi. 

 

Dù trong lòng hắn có chút cảm giác không đúng, nhưng nghĩ đến đây, hắn không còn muốn phí thêm sức lực vào nàng nữa. 

 

Dù sao, hắn đã có một lựa chọn tốt hơn để làm chính thê rồi. 

 

Thế là hắn lập tức hạ lệnh, đánh Trần Tử Cầm năm mươi trượng. 

 

Tất nhiên, hắn vẫn còn giữ lý trí, khẽ ra hiệu cho người thi hành không cần dùng hết sức. 

 

Dù sao, nếu đánh chết thì sẽ không hay. 

 

Nhưng dù có nương tay, Trần Tử Cầm cũng ngất đi suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại.

 

Khi tỉnh, nàng chỉ lặng lẽ nằm trên giường, tê dại để người khác bón thuốc. 

 

Khi sức khỏe khá hơn, nàng cũng chỉ ngồi thẫn thờ trong viện, nằm dài trên ghế cả ngày trời, không thiết gì khác. 

 

Nhưng Tạ An đã không còn quan tâm nữa. 

 

 

Nhị hoàng tử từng tìm cách lôi kéo Trần Trị nhưng thất bại, gần đây lại còn hạ lệnh cắt xén lương thảo. 

 

Biên cương đang trong cảnh chiến sự căng thẳng, việc tranh đoạt ngai vàng có thể còn nhiều đường xoay chuyển, nhưng động đến hậu phương chiến trận chẳng khác gì chạm vào vảy ngược của rồng. 

 

Hơn nữa, nhị hoàng tử còn có hành động gì đó trong phủ tể tướng. 

 

Tuy nhiên, Tạ An không định ngăn cản.

 

Hắn chỉ chờ thời cơ đến. Một khi chuyện bại lộ, phủ tể tướng sẽ không còn chỗ đứng, và Trần Tử Cầm cũng sẽ chẳng còn giá trị gì với hắn. 

 

Thế là hắn thẳng tay đưa Trần Tử Cầm vào chùa. 

 

Dù sao, hắn vẫn đảm bảo nàng không thiếu ăn thiếu mặc.

 

Không lâu sau, quả nhiên phủ tể tướng bị lục soát và tìm thấy bằng chứng thông đồng với địch, tể tướng bị kết án tử hình. 

 

Điều hắn không ngờ là Trần Tử Cầm lại biết được chuyện này, thậm chí còn dám lao đến giành lấy lưỡi đao. 

 

Cho đến khi m*áu tươi từ người nàng bắn lên người hắn, trong lòng Tạ An bỗng dâng lên chút hối tiếc. 

 

Cách mà thiếu nữ ấy rời khỏi cuộc đời này thật sự khiến người ta không kịp trở tay. 

 

 

Cuối cùng, Tạ An đã leo lên được ngôi vị chí tôn. 

 

Bất chấp cả việc gi*ết cha đoạt ngôi. 

 

Hắn không thể hiểu nổi, mình là một người sống sờ sờ như thế, chẳng lẽ hoàng đế lại không nhìn thấy sao? Lại muốn truyền ngôi cho một đứa trẻ sơ sinh? 

 

Thập tam hoàng tử mới chỉ mấy tháng tuổi, sao có thể đảm đương đại nghiệp? Chẳng lẽ hoàng đế xem hắn như đã chết sao? 

 

Tạ An nhìn thi thể cứng đờ nằm trên long sàng, hạ lệnh đóng chặt hoàng cung. 

 

Sau đó, khi xuất hiện lại, tổng quản thái giám toàn thân đẫm máu, run rẩy tuyên đọc di chiếu, chính thức đưa hắn lên ngôi hoàng đế. 

 

Cái chết của hoàng đế, chẳng còn quan trọng nữa. 

 

 

Gần đây, Tôn Trường Phàm điên cuồng trút giận khắp nơi, khiến hắn phải phân tâm xử lý. 

 

Nếu đã vậy, cứ để Tôn Trường Phàm gánh danh giết vua đoạt ngôi.

 

Chỉ là, có điều kỳ lạ: Tại sao Tôn Trường Phàm lại bắt cóc Quận chúa Lâm Thân? 

 

Hắn trầm ngâm hồi tưởng, nhận ra chuyện bỏ thuốc của Trần Tử Cầm năm đó có gì đó bất thường. 

 

Nha hoàn đứng sau chuyện ấy, dường như là người do Quận chúa Lâm Thân phái tới. 

 

Nghĩ đến đây, hắn khẽ nhíu mày.

 

Những mưu kế âm hiểm như vậy khiến hắn càng thêm chán ghét, nhưng trong lòng cũng gợn lên chút áy náy đối với Trần Tử Cầm. 

 

Khi ấy, bản thân hắn quá bận rộn, không kịp điều tra kỹ lưỡng, chỉ cho rằng mình đã nhìn nhầm người. 

 

Nhưng nghĩ đến cảnh trên pháp trường, khi Trần Tử Cầm được Tôn Trường Phàm ôm vào lòng, hắn không khỏi cau mày thêm chặt. 

 

Thôi, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân. 

 

Không rõ nàng còn trong sạch hay không. 

 

 

Ngày đăng cơ đại điển, có một nhóm thổ phỉ đột nhập vào hoàng cung. 

 

Tạ An thực sự tức giận, lập tức dẫn binh đến, nhưng cuối cùng phát hiện ra đây chỉ là trò gây hấn. 

 

Một nhóm người bịt mặt, khinh công tuyệt đỉnh, lẩn trốn khắp nơi.

 

Khi thấy hắn, chúng lớn tiếng gửi lời “chúc mừng,” rồi ném lại mấy chuỗi pháo đang cháy, sau đó chạy biến đi không ngoảnh đầu lại. 

 

Đại lễ đăng cơ vì thiếu vắng nhân vật chính mà đổ bể giữa chừng. 

 

Tạ An cũng chẳng buồn tổ chức lại lần nữa.

 

Lúc này, tình thế còn chưa ổn định, phe cánh của Thập tam hoàng tử đang âm thầm trỗi dậy như bầy sói trong bóng tối, rình rập muốn lấy mạng hắn. 

 

Còn Tôn Trường Phàm, chẳng qua vì cái chết của Trần Tử Cầm mà nổi giận với hắn.

 

Dù có hơi phiền phức, nhưng cũng không phải vấn đề lớn nhất. 

 

Có thể xử lý sau. 

 

 

Không ngờ, sau khi giải quyết xong Thập tam hoàng tử, hắn lại nhận được tin Tôn Trường Phàm đã qua đời. 

 

Những lời đồn đại đủ loại cũng theo đó truyền tới: Nào là tự sát vì tình, nào là bị ma quỷ ám, rồi thì phát điên mà chết. 

 

Tạ An chẳng buồn quan tâm, chỉ cầm lấy tấu chương trong tay. 

 

Dù hắn chết vì lý do gì cũng chẳng liên quan đến mình.

 

Nếu quả thật chết vì cái gọi là tình cảm, thì cũng chỉ đáng chê cười mà thôi. 

 

Hết Chương 19:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page