Trọng Sinh Chỉ Là Chuyện Nhỏ Nhặt

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Dù sau hơn mười năm hưởng ân sủng, vẻ đẹp yêu kiều của mẫu phi giờ đã trở thành lớp vỏ bọc che giấu bao oan hồn, nhưng chỉ cần hoàng đế không để tâm, bà vẫn là người phụ nữ dịu dàng, đơn thuần trước mặt ông. 

 

Từ nhỏ Tạ An đã tận mắt chứng kiến những thủ đoạn của mẫu phi, và bà cũng không hề giấu giếm điều đó trước mặt hắn. 

 

Mới giây trước, bà còn e ấp, ngọt ngào như thiếu nữ trong vòng tay phụ hoàng, đôi mắt long lanh đắm say.

 

Nhưng chỉ cần phụ hoàng quay lưng đi, nét mặt bà lập tức trở nên lãnh đạm, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. 

 

Hắn hiểu sức mạnh mà nữ nhân có thể nắm giữ từ rất sớm. 

 

Tạ An biết rằng bên cạnh hắn cũng cần có một nữ nhân lợi hại như vậy để trợ lực cho mình. 

 

Những người khác, chỉ cần có thể sinh con nối dõi và củng cố thế lực là đủ. 

 

Dù sao thì, hoàng đế cũng có tam cung lục viện, và sự tồn tại của hắn chỉ có một mục đích duy nhất là: Đoạt lấy ngôi báu. 

 

 2

 

Mẫu phi chưa bao giờ ép hắn phải tranh giành ngôi vị hay xây dựng bè cánh, chỉ khuyên hắn đọc về những kết cục bi thảm của các hoàng tử tiền triều, và nhìn vào số phận hẩm hiu của những phi tần thất sủng. 

 

Bà dạy hắn bằng những sự thật phũ phàng: 

 

Trên đời này chỉ có kẻ trên người, và kẻ dưới người, mặc cho kẻ khác chà đạp. 

 

Là một hoàng tử, làm sao hắn có thể cam tâm làm kẻ thấp hèn? 

 

Trong khi các hoàng tử khác còn đang loay hoay hiểu ẩn ý của câu “phải trở thành người trên người,” thì trong lòng Tạ An, khát khao ngôi vị chí tôn đã bừng cháy. 

 

Hoàng vị. 

 

Đó là vị trí tôn quý nhất trong thiên hạ, là đỉnh cao danh vọng và quyền lực mà hắn muốn nắm giữ. 

 

Mẫu phi là tấm gương sáng nhất cho hắn.

 

Hắn hiểu rõ điều mà phụ hoàng yêu thích nhất chính là cảm giác kiểm soát tất cả trong lòng bàn tay. 

 

Phụ hoàng là kẻ khát khao quyền lực đến cực độ, chẳng bao giờ có tấm lòng rộng mở để trọng dụng hiền tài.

 

Đối với quần thần, đối với các hoàng tử, ông đều như vậy: Độc đoán, ích kỷ, chỉ biết thao túng tất cả theo ý mình. 

 

Vì thế, hắn che giấu dã tâm của mình, khoác lên một gương mặt ôn hòa, không quá nổi bật, cũng không quá ngu dốt, đủ thông minh để khiến người khác nghĩ rằng dễ kiểm soát. 

 

Quả nhiên, khi hoàng thượng bàn đến việc lập thái tử, ông đã do dự, chứng tỏ hắn đi đúng hướng. 

 

 

“An nhi, con thấy bức họa này thế nào?” 

 

Giọng nói trầm hùng của hoàng đế vang lên.

 

Tạ An đứng cung kính trước nam nhân mặc trường bào vàng rực, chăm chú nhìn vào bức tranh rồi cẩn thận đáp: 

 

“Non cao nước dài, ý cảnh sâu xa, tuyệt diệu. Không biết là tác phẩm của ai, nhi thần cũng muốn thu về vài bức.” 

 

Nói xong, hắn khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ kính yêu và ngưỡng mộ. 

 

“Ha ha! Tiểu tử nhà ngươi, có phải biết đây là tranh của trẫm, nên mới tâng bốc thế không?” 

 

“À?” 

 

Tạ An giả vờ hơi kinh ngạc, liếc nhìn phụ hoàng đang cười khoái chí, rồi lại nhìn sang mẫu phi đang cười duyên, sau đó lập tức quỳ xuống. 

 

“Nhi thần không hề biết… Quả thật là rất đẹp, nhi thần không nhận ra là của phụ hoàng…” 

 

Nói xong, hắn nở một nụ cười ngượng ngùng, khiến hoàng thượng càng vui vẻ. 

 

Lúc này, quý phi dịu dàng trách yêu: 

 

“An nhi chân thành như vậy, thế mà bệ hạ cứ trêu chọc, con lớn rồi, đâu còn là đứa trẻ nữa.” 

 

Hoàng thượng cười, nhìn Tạ An và nói: 

 

“Thôi, đứng lên đi.” 

 

Ông quay sang quý phi, cười nhẹ: 

 

“An nhi bây giờ đúng là giống nàng khi mới vào cung. Còn đâu vẻ ngây thơ ấy, giờ thì như tiểu hồ ly tinh ranh.” 

 

Nói rồi, ông khẽ chạm vào chóp mũi quý phi, khiến bà ta bật cười yêu kiều. 

 

“Bệ hạ lại chê thần thiếp sao?” 

 

Hoàng thượng mỉm cười, ghé tai nói điều gì đó, khiến khuôn mặt tuyệt mỹ của quý phi thoáng ửng hồng, e thẹn cúi đầu. 

 

 

Tạ An biết mình không nên ở lại làm phiền thêm, bèn cung kính nói: 

 

“Phụ hoàng, mẫu phi, nhi thần còn chút việc, xin cáo lui trước.” 

 

“Đi đi.” 

 

Hoàng thượng khoát tay, hắn khom người hành lễ, rồi từ tốn bước ra. 

 

Khi đã đi xa, hắn vẫn nghe loáng thoáng tiếng phụ hoàng nói: 

 

“An nhi quả là đứa con trẫm yêu quý nhất, hiểu lễ nghĩa…” 

 

Phần còn lại của câu nói dần mờ nhạt theo khoảng cách.

 

Khuôn mặt Tạ An vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, như gió mát trăng thanh. 

 

Trong lòng hắn, chẳng gợn chút cảm xúc. 

 

 3

 

Tại buổi tiệc của quận chúa Lâm Thân, hắn tham dự mà lòng đầy chán ngán, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, đối đáp chân thành với những lời khen ngợi. 

 

Thông thường, những buổi tiệc thế này hắn đều tránh, nhưng hôm nay nghe nói thiên kim của tướng phủ sẽ xuất hiện, nên hắn đã đến. 

 

Lý do không có gì khác mà vì Trần tể tướng là vị đại thần được hoàng thượng sủng ái nhất.

 

Dù mỗi khi bất đồng ý kiến với hoàng đế, ông lại ngang ngược làm mình làm mẩy ngay trước mặt người. 

 

Điều kỳ lạ là, hoàng đế lại rất ưa chuộng chiêu trò ấy. 

 

Và chỉ ưa chuộng duy nhất chiêu trò ấy từ Trần tể tướng. 

 

Ông xử lý công việc cực kỳ trôi chảy, nhưng chẳng bao giờ tranh công, tất cả công lao đều dâng hết cho hoàng thượng.

 

Thế nên, ai nhắc đến Trần tể tướng cũng đều nghĩ chẳng qua ông chỉ là một món đồ trang trí. 

 

Hoàng đế hiển nhiên vô cùng hài lòng, càng nhìn thanh danh của mình lên cao, ông càng nâng niu tướng phủ, sủng ái đến tận mây xanh. 

 

Vì thế, nếu có thể chinh phục được Trần Tử Cầm, đồng nghĩa với việc chiếm trọn lòng Trần tướng.

 

Đây chắc chắn sẽ là một sự trợ lực không nhỏ cho hắn. 

 

Điều duy nhất khó khăn chính là phải khiến Trần Tử Cầm tự nguyện xin chỉ ban hôn. 

 

Hoàng thượng đã bắt đầu dùng bổ dược, tâm lý kiểm soát ngày càng trở nên mạnh mẽ.

 

Nếu hắn chủ động cầu thân, sẽ lập tức bị các hoàng huynh và hoàng đế chú ý, khiến công sức che giấu bao năm đổ sông đổ biển. 

 

 

Nhưng khi đảo mắt nhìn khắp nơi, hắn vẫn chẳng thấy bóng dáng của Trần Tử Cầm đâu.

 

Rõ ràng đám tiểu tư đã báo rằng nàng có mặt tại đây. 

 

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi cất bước về phía sân viện bên ngoài. 

 

Đi được vài bước, hắn chợt thấy một thiếu nữ trong bộ áo lụa màu phấn hồng. 

 

Nàng chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, dáng người bắt đầu trổ mã, gương mặt non nớt nhưng yêu kiều.

 

Khí chất kiêu hãnh, tựa như một con công được nuông chiều từ nhỏ. 

 

Chỉ nhìn qua đã biết nàng được yêu thương bao bọc đến nhường nào. 

 

Lúc này, nàng đang nhón chân cố hái một đóa hoa đào, cổ tay trắng ngần lộ ra, nụ cười trên môi sáng rỡ như nắng sớm. 

 

Bên cạnh nàng là một tiểu nha hoàn, cũng cười vui vẻ theo chủ. 

 

Tạ An khẽ cười, chậm rãi bước tới. 

 

 

Trần Tử Cầm đang với tay hái hoa, bỗng thấy một bàn tay khác vươn ra, nhẹ nhàng ngắt lấy nhành hoa nàng đang lưu luyến không rời. 

 

Nàng xoay người lại, một hương thơm thanh nhã ngọt ngào phảng phất nơi chóp mũi. 

 

Người vừa đến đứng rất gần, khiến nàng gần như lọt thỏm vào vòng tay đối phương.

 

Bất giác, nàng giật mình lùi về sau một bước. 

 

Ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy một nam tử khoác trường bào màu trắng ngà, tóc được búi gọn bằng một chiếc quán ngọc. 

 

Ánh mắt hắn dịu dàng, gương mặt tuấn tú, tay nâng nhành hoa đào vừa hái được. 

 

Tim nàng đập thình thịch, không thể kiểm soát. 

 

Đây là dung mạo thế nào vậy? Chẳng lẽ những nhân vật công tử tuấn mỹ trong lời kể lại thực sự có nguyên mẫu, và người đó chính là hắn sao? 

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page