Chương 2:
05/11/2024
Chương 3:
05/11/2024
Chương 1:
05/11/2024
Chương 4:
05/11/2024
Chương 5:
05/11/2024
Chương 6:
05/11/2024
Chương 7:
05/11/2024
Chương 8:
05/11/2024
Chương 9:
05/11/2024
Chương 10:
05/11/2024
Chương 20:
06/11/2024
Chương 19:
06/11/2024
Chương 18:
06/11/2024
Chương 17:
06/11/2024
Chương 16:
06/11/2024
Chương 15:
06/11/2024
Chương 14:
06/11/2024
Chương 13:
06/11/2024
Chương 12:
06/11/2024
Chương 11:
06/11/2024
Khi lớn thêm một chút, Tôn Trường Phàm đã dần nhận ra rằng tất cả những hạ nhân qua lại xung quanh dường như đều mang những lớp mặt nạ phức tạp.
Chàng không thể phân biệt ai tốt, ai xấu, nhưng có một điều chắc chắn là gương mặt thật của họ ắt hẳn rất đáng sợ.
Chính sự nhạy bén này giúp chàng mơ hồ hiểu được tại sao phụ thân phải lén lút dạy chàng võ nghệ và kiểm tra bài vở sau lưng hạ nhân.
Nhưng kiểu giấu giếm đó lại khiến chàng cảm thấy ức chế, đặc biệt là vào những lần phải trải qua kỳ thi kiểm tra mỗi năm.
Tại sao mình cứ nhất định phải thua?
Những lúc như thế, chỉ có mẫu thân là dịu dàng ôm chàng vào lòng, dỗ dành:
“Mẫu thân biết con không vui, nhưng không có cách nào khác. Ở đây, chỉ có một “bầu trời” thôi.”
Dĩ nhiên, Tôn Trường Phàm hiểu “bầu trời” mà mẫu thân nhắc đến là ai.
Nhưng chàng không cam lòng.
Vậy nên, vào năm bảy tuổi, trong kỳ thi kiểm tra mới, chàng đã đánh bại thái tử.
—
Khi quay lại nhìn, chàng thấy phụ thân như lạc trong cơn mê, ánh mắt thất thần.
Chỉ có mẫu thân là mỉm cười, nhìn chàng với ánh mắt đầy tự hào.
Chàng cảm thấy rất vui sướng.
Sau đó, phụ thân bị hoàng thượng triệu vào cung để bàn chuyện.
Mẫu thân thì vuốt tóc chàng, nhẹ nhàng nói rằng bà rất tự hào về chàng, và dặn dò rằng đừng tìm cách báo thù, chỉ cần sống an yên, vui vẻ là đủ.
Lúc ấy, lòng nhỏ bé của Tôn Trường Phàm thoáng hoảng sợ.
Chàng cảm nhận được, đó tựa như lời dặn dò cuối cùng.
—
Về sau, phụ thân trở về, lặng lẽ nhìn chàng một cái thật lâu.
Chàng nghĩ mình sẽ lại bị đánh, nhưng tất cả những gì chàng thấy trên khuôn mặt phụ thân là nét u uất và mệt mỏi, như thể ông đã hoàn toàn mất hết hy vọng.
Không lâu sau, sức khỏe của mẫu thân ngày càng suy yếu.
Mới chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng trông bà như đã bị rút cạn sinh khí.
Tôn Trường Phàm nhận ra rằng thuốc của bà có vấn đề, liền vội nói với mẫu thân.
Nhưng bà chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Mẫu thân uống thuốc này, thì Hầu phủ mới có thể yên ổn. Nơi này không cần một Hầu gia thứ hai muốn vượt qua “bầu trời” nữa.”
Khoảnh khắc ấy, Tôn Trường Phàm bỗng ngộ ra: Mình không nên thắng.
—
Vài ngày sau, mẫu thân qua đời.
Chàng đứng lặng lẽ một bên, bình tĩnh tiếp đón khách khứa.
Ngay cả hoàng thượng cũng đích thân đến, xoa đầu chàng và bảo:
“Hãy nén bi thương, chuyện buồn rồi sẽ qua.”
Chàng tức đến đỏ cả mắt, nhưng phải cố nén lại.
May mà hoàng thượng tưởng chàng buồn vì thương nhớ mẫu thân.
Vì tình cảm với người đã khuất, hoàng thượng đứng trước linh vị hồi lâu, rồi thở dài, tuyên bố ban cho Tôn Trường Phàm kế thừa tước vị Hầu gia, như để an ủi phần nào cảm giác tội lỗi trong lòng mình.
—
Khi nghe chỉ dụ ấy, mặt mày những đường huynh, đường đệ của Tôn Trường Phàm tái xanh ngay lập tức.
Nhìn cảnh tượng đó, chàng cười nhạt trong lòng:
Nếu hoàng thượng biết rằng đôi mắt đỏ hoe của mình là do căm hận chứ không phải vì đau buồn, thì có lẽ đã ban chết cho mình ngay tại chỗ.
Nhìn những vị khách đến viếng, ai nấy đều mang vẻ đau thương trên mặt, nhưng trong lòng Tôn Trường Phàm như có một ngọn lửa cháy bừng, chỉ muốn giết sạch bọn họ.
Ngón tay chàng bấu chặt vào lòng bàn tay, móng tay gần như đâm sâu vào da thịt.
Chính lúc đó, Trần tể tướng xuất hiện trước mặt.
—
Người này là đại thần quyền cao chức trọng, luôn đối đầu gay gắt với phụ thân.
Thật không ngờ, y lại đến đây dự tang lễ.
Điều kỳ lạ hơn nữa là trong mắt Trần tể tướng ngập tràn nỗi bi ai, chân thật đến mức khiến người khác liên tưởng đến cảnh tượng “thỏ chết thì cáo thương”.
Liệu đó có phải là sự cảm thương đồng loại?
Bỗng phía sau Trần tể tướng có một cái đầu tròn nhỏ nhô ra.
Tôn Trường Phàm đưa mắt nhìn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng vô cảm.
Đứa bé không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại còn bạo dạn đánh giá chàng.
Đôi mắt của nó trong veo, sáng lấp lánh, tựa như ánh mắt của chú nai con giữa rừng sâu.
Khi chạm phải ánh mắt đó, lòng chàng chợt bình lặng lại một thoáng.
Lần đầu tiên, chàng cảm thấy trước mắt mình có thứ gì đó trong trẻo, sạch sẽ, khiến chàng bớt đi cảm giác ghê tởm vốn luôn ám ảnh.
—
Sau tang lễ, Tôn Trường Phàm bắt đầu tập cách làm một kẻ phóng đãng vô lo.
Nhưng đúng lúc đó, chàng nhận được lệnh từ phụ thân yêu cầu hắn đến bái làm môn sinh của Trần Tể tướng.
Chuyện này sao có thể chấp nhận được?
Chàng không đời nào muốn trở thành đệ tử của tể tướng.
Thứ nhất, điều này chắc chắn sẽ dẫn đến sự nghi kỵ của kẻ khác.
Thứ hai, ai mà biết được trong lòng tể tướng đang tính toán điều gì? Chàng thà chết cũng không đi.
Nhưng điều kỳ lạ là, hoàng thượng đã đích thân hạ chỉ.
Lần này thì không còn cách nào từ chối được nữa.
Tôn Trường Phàm ngủ đến tận giữa trưa mới uể oải lê bước đến phủ tể tướng, trong lòng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị sỉ nhục thậm tệ.
Nhưng không ngờ, tể tướng lại nở nụ cười hiền hòa, rồi trao cho chàng… một đứa bé gái!
Vừa trao đứa bé, y vừa cười nói:
“Trẻ con thì phải có dáng vẻ của trẻ con. Đã đóng vai thì phải diễn cho ra hồn.”
Nói xong, y nhàn nhã quay người rời đi, bỏ mặc chàng đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác.
—
Tôn Trường Phàm nhíu mày, nhìn đứa bé chỉ chừng bốn, năm tuổi trước mặt, trong lòng thoáng đau đầu.
Chàng thầm mắng: Cái quái gì thế này? Chẳng lẽ hoàng thượng bảo ta… trông trẻ à? Còn chuyện “diễn cho giống” là ý gì nữa?
Đột nhiên, chàng tự hỏi: Chẳng lẽ khả năng diễn xuất của ta lại tệ đến vậy sao?
Nhíu chặt mày, chàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào bé gái.
Đối diện với ánh mắt soi mói của chàng, cô bé chỉ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh:
“Trường Phàm ca ca, chào huynh!”
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, khuôn mặt trắng hồng toát lên vẻ ngây thơ được cưng chiều từ nhỏ — những thứ mà Tôn Trường Phàm chưa từng có.
Chàng bước tới, đưa tay nhéo nhẹ má cô bé, lòng bỗng dưng trỗi dậy một chút ghen tị.
Rõ ràng cả hai đều trải qua những bất hạnh tương tự nhau.
Vậy mà, tại sao cô bé này vẫn giữ được dáng vẻ hồn nhiên đến thế?
Khi ấy, Tôn Trường Phàm vẫn còn nhỏ, chỉ cảm thấy ghen tị với sự ngây thơ ấy.
Ghen tị đến mức muốn hủy diệt nó, dù khi đó chàng chưa biết rằng cảm xúc này chính là “đố kỵ”.
Nếu đã ghen tị thì phá hủy nó thôi, chàng nghĩ.
Lúc đó, chắc chắn biểu cảm của Trần tể tướng sẽ rất thú vị.
Chàng nhớ rằng đi qua hai khu vườn nữa sẽ có một cái ao.
Nước trong ao không sâu, vừa đủ ngập đầu cô bé này thôi.
Nghĩ đến đó, chàng nhếch miệng cười nhạt.
Nếu đã gọi ta đến làm “đệ tử” vớ vẩn gì đó, thì phải gánh lấy hậu quả chứ.
“Này, ta dẫn ngươi đi chơi nhé?”
Cô bé Tử Cầm vui vẻ gật đầu:
“Được ạ! Đi thôi, ca ca!”
Nói rồi, cô bé nắm lấy tay chàng.
Ngón tay út của Tôn Trường Phàm khẽ giật nhẹ, nhưng cuối cùng chàng chỉ cười, rồi nắm lại tay cô bé.
Trời đã sang xuân, quanh bờ ao nhiều cây đã nở hoa.
Thời tiết đẹp, gió xuân phảng phất trên mặt, cảm giác thật dễ chịu.
“Ta khát rồi. Ngươi đi lấy trà cho ta đi.”
Tôn Trường Phàm nhìn vào mặt nước, nói bằng giọng bình thản.
Cô nha hoàn đi theo Tử Cầm thoáng do dự, quay sang nhìn chủ nhân. Cô bé liền phẩy tay:
“Mang thêm cả chăn và điểm tâm nữa nhé! Ta muốn cùng Trường Phàm ca ca ngồi đây ăn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận