Trọng Sinh Chỉ Là Chuyện Nhỏ Nhặt

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Thế nhưng, nỗi ấm ức vì bị giam lỏng trong chùa khiến ta chẳng biết làm gì khác ngoài thu mình vào góc tường, khóc như một kẻ điên. 

 

Nhìn ta suốt ngày khóc không ăn uống, tiểu hòa thượng bèn đưa cho ta một viên mứt và kể rằng, khi cha hắn qua đời, hắn cũng khóc suốt.

 

Mỗi lần như vậy, nương sẽ cho hắn một viên mứt, ăn xong thì không còn nhớ cha quá nhiều nữa. 

 

Lúc đó, ta chỉ muốn cười khẩy.

 

Một đứa nhóc con như hắn thì hiểu gì về nỗi ấm ức của ta chứ? 

 

Thành thật mà nói, khi ấy, ta vẫn cho rằng mình là người khổ sở nhất thế gian.

 

Ta không biết rằng một gói mứt nhỏ như vậy, hắn phải dành dụm ba tháng trời mới có thể mua được. 

 

Ta tức giận ném viên mứt đi, rồi đẩy cả hắn ra ngoài. 

 

Nhưng vẫn chưa hả giận, ta quay lại định mắng hắn thêm, nhưng vừa lúc đó lại thấy hắn nhặt viên mứt dưới đất lên… và bỏ vào miệng ăn! 

 

Phải nói thật, dù khi ấy ta nghĩ mình là người khốn khổ nhất trên đời, nhưng ta chưa từng đến mức phải nhặt một viên mứt rơi trên đất mà ăn như thế. 

 

Dù bị giam lỏng, ta vẫn không thiếu ăn thiếu mặc. 

 

Cảnh tượng ấy như một cú đánh mạnh vào nhận thức của ta, khiến ta lần đầu cảm thấy thế giới mà ta từng quen thuộc trở nên thật xa lạ. 

 

Ngày hôm sau, ta mang cho hắn một túi mứt lớn.

 

Nhìn thấy món quà, đôi mắt một mí nhỏ xíu của hắn gần như rung lên vì vui sướng, khóe mắt đỏ hoe.

 

Hắn nhìn ta với ánh mắt xúc động, rồi ôm lấy bữa cơm chuẩn bị cho ta và chạy biến đi. 

 

Chết tiệt. 

 

 

Về sau, tiểu hòa thượng ấy trở thành đối tượng để ta… trút giận.

 

Hắn run rẩy dẫn ta đi dạo khắp chùa, và từ đó ta mới biết rằng không phải ai cũng có thể khoác trên mình gấm vóc lụa là. 

 

Ta mới hiểu rằng những bộ y phục giản dị mà ta từng cho là cố tình tỏ vẻ thanh bần, thực ra lại là hàng tốt đối với nhiều người dân thường. 

 

Ta mới biết rằng, cơm trong chùa là gạo lứt, trộn lẫn với nhiều thứ khác khó ăn đến mức làm rát cổ họng. 

 

Ta mới nhận ra, những lời Chu Hiên Nhi từng nói rằng ta phung phí xa hoa, không biết đến nỗi khổ của dân chúng, đều là sự thật. 

 

Và ta cũng hiểu rằng có những người thậm chí không đủ tiền mua một lượng bạc thuốc men, phải đến chùa cầu xin sự giúp đỡ. 

 

Năm ấy, ta đã thấy và biết được nhiều điều mà suốt hai mươi năm trước đây ta chưa từng nhìn thấy, chưa từng hiểu được. 

 

Đáng tiếc, chẳng có “về sau” gì cả.

 

Ngay khi vừa rời khỏi chùa, ta bị đưa thẳng đến pháp trường.

 

Trong lúc hỗn loạn, ta cướp lấy đao từ tay lính rồi tự kết liễu đời mình. 

 

Nếu không phải vì vậy, có lẽ ta sẽ lặng lẽ hòa ly với Tạ An, sau đó tìm cách cứu phụ thân ra khỏi tội danh gánh thay cho ta. 

 

Tuy nhiên, cái chết của phụ thân không chỉ vì ông muốn gánh tội cho ta, mà còn vì Tạ An cho rằng, việc diệt trừ phụ thân ta sẽ khiến hoàng thượng tin rằng hắn không có ý tranh đoạt ngôi báu. 

 

Mọi chuyện quả thật vô cùng phức tạp. 

 

Huống chi, khi đó Tạ An đã chán ghét ta đến cực điểm, mỗi lần nhìn thấy ta, hắn đều không che giấu vẻ khinh bỉ. 

 

Nếu không vì một số lý do khó hiểu nào đó, có lẽ hắn đã thực sự ra tay với ta rồi. 

 

 

Cuộc sống trong chùa giản dị và tẻ nhạt đến phát chán.

 

Cuối cùng, ta lén nhìn về phía Kha Ninh một lần nữa. 

 

Xin lỗi, Tiểu Thính Trúc, ngươi chỉ là tiện đường được ta ngó đến mà thôi. 

 

Sự thật là, ta muốn nhìn Kha Ninh. 

 

 

Lòng ta lúc này vô cùng phức tạp.

 

Gắn bó suốt mười mấy năm, đối với ta, Kha Ninh đã không còn đơn thuần là một người bạn nữa, mà giống như người thân trong gia đình. 

 

Vì không có thân tỷ muội, nên chúng ta thường tâm sự với nhau những điều thầm kín. 

 

Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn nhường nhịn và chiều chuộng ta, giống như một tỷ tỷ.

 

Ta không tin rằng tình cảm ấy là giả tạo. 

 

Ta bò lên đầu tường, nhìn vào trong.

 

Kha Ninh đang mặc bộ y phục giản dị, quỳ trước Phật đài tụng kinh.

 

Ta chỉ lặng lẽ rụt đầu lại, vì không thể liên kết hình ảnh của một nữ tử yêu kiều phong tình ngày trước với nữ nhân tĩnh lặng vô cầu này. 

 

Có lẽ ta mắc nợ nàng.

 

Ta chỉ mong từ nay về sau không gặp lại nhau nữa, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nhớ nhung dáng vẻ trước kia của nàng. 

 

 

Thực ra, ta không phải kẻ thông minh xuất chúng, nhưng cũng không đến mức ngu xuẩn. 

 

Tôn Trường Phàm chỉ vừa gặp mặt đại ca ta, vậy mà ngay sau đó, đại ca đã hủy hôn với Kha Ninh.

 

Nếu bảo bên trong không có điều gì ẩn khuất, thì đánh chết ta cũng không tin. 

 

Có lẽ Tôn Trường Phàm đã để ý đến ta từ rất lâu, bao gồm cả những người xung quanh ta. 

 

Mặc dù hắn luôn giả vờ như một kẻ vô dụng, nhưng ta biết rõ mỗi đêm hắn đều lén ra ngoài làm việc gì đó.

 

Ta không hỏi, chỉ vì ta chọn không hỏi mà thôi. 

 

Bởi lẽ, nếu để lão Hầu gia – người từng lập bao chiến công – và một tiểu Hầu gia tài hoa hơn người cùng tồn tại, e rằng hoàng thượng sẽ không thể ngồi yên trên ngôi báu. 

 

Người nhà họ Tạ đều cùng một kiểu.

 

Dù hoàng đế thân thiết với phụ thân ta, nhưng chỉ cần có chút nghi ngờ, ông ấy cũng chẳng ngần ngại gió chiều nào theo chiều ấy, ra lệnh giết là giết. 

 

Sau khi ban chỉ, hoàng thượng còn bày ra bộ dạng đau thương khôn xiết, tựa như kẻ mang nỗi thống khổ đến tột cùng. 

 

Ta nằm trên ghế mềm, nhìn ngọn nến chập chờn mà ngẩn người. 

 

Kiếp trước, Tôn Trường Phàm đứng về phe Tạ An, cuốn vào tranh đấu triều chính, chẳng lẽ… tất cả đều là vì ta? 

 

Nếu đúng là vì ta, thì lý do không rõ kia khiến Tạ An không giết ta hẳn cũng là vì hắn. 

 

Nhớ đến bộ dạng bất cần đời, phóng túng chẳng sợ ai của hắn, lòng ta vừa vui vừa thương cho hắn. 

 

Chắc hẳn, kiếp trước ta đã khiến hắn rất đau lòng. 

 

Nghĩ đến đây, ta mới nhận ra rằng… hóa ra ta đã yêu hắn nhiều đến vậy. 

 

(Nhận ra tình cảm và thay đổi cách xưng hô.)

 

 

“Này này, mới ba ngày không gặp đã nhớ ta đến phát khóc rồi sao!” 

 

Giọng nói quen thuộc khiến ta khẽ giật mình.

 

Ta nhìn nam nhân đang vội vã lau nước mắt cho mình, rồi không kìm được mà ôm chầm lấy chàng: 

 

“Ta yêu chàng nhiều lắm… ” 

 

Sao lần nào, mỗi khi ta cần, chàng đều có mặt bên ta như vậy? 

 

Nghe lời tỏ tình của ta, Tôn Trường Phàm khựng lại, trong đầu như vang lên một tiếng nổ lớn.

 

Chàng luôn cho rằng Trần Tử Cầm lấy mình chỉ là vì miễn cưỡng. 

 

Không ngờ rằng… nàng ấy cũng giống như mình sao? 

 

Chàng vô thức siết chặt vòng tay, ôm lấy nữ nhân trong lòng.

 

Bằng một giọng thật khẽ, như chỉ nói cho chính mình nghe, chàng thì thầm: 

 

“Ta cũng vậy, cả kiếp trước lẫn kiếp này.” 

 

(Hết) 

 

Phiên ngoại: Tôn Trường Phàm 

 

1

 

Mẫu thân của Tôn Trường Phàm mất sớm, phụ thân không tái giá, thậm chí không có lấy một phòng thiếp. 

 

Vì vậy, mối quan hệ giữa chàng và cha rất đơn giản: Phạm lỗi thì một là đánh, hai là đánh, ba là đánh thật đau. 

 

Phải, nói trắng ra thì chỉ có đánh.

 

Không còn cách nào khác, bởi cha chàng từng vào sinh ra tử trên chiến trường, luôn tin tưởng vào triết lý “dưới roi vọt mới dạy ra được hiếu tử”. 

 

Tuy nhiên, Tôn Trường Phàm chẳng lấy đó làm phiền lòng. +

 

Trong nhận thức thơ ấu của chàng, cha là người thân duy nhất còn lại. 

 

Dĩ nhiên, chàng vẫn nhớ về mẫu thân mình, dù ai cũng nghĩ chàng đã quên bà từ lâu.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page