Trời Ơi! Chàng Alpha Đã Chiếm Trọn Trái Tim Enigma Lạnh Lùng Bậc Nhất Rồi Kìa!

2

Chương trước

Chương sau

Trong nhà vệ sinh, ngoài Kỷ Tùy và Chử Trầm ra thì không còn ai khác.

Không khí tràn ngập mùi pheromone cỏ hương bài mạnh mẽ đến mức mang theo áp lực vô hình, như thể vạch ra ranh giới lãnh thổ mà người ngoài không được phép bước vào.

Nếu là Alpha khác, khi đối diện với một Alpha có cấp bậc cao hơn, chắc chắn sẽ không do dự mà quay đầu rời đi.

Đáng tiếc cậu lại là Kỷ Tùy.

Kỷ Tùy lạnh nhạt liếc nhìn Chử Trầm, người đang tựa vào tường, pheromone tỏa ra không chút kiềm chế.

Dưới ánh mắt đối phương, cậu thản nhiên đi đến bồn tiểu, tháo thắt lưng, giải quyết nhu cầu.

Xong xuôi, chỉnh lại quần áo.

Lúc rửa tay, Kỷ Tùy phát hiện ánh mắt của Alpha bên cạnh đang rơi xuống một vị trí khó nói.

Lông mày cậu lập tức nhíu chặt, giọng điệu khó chịu: “Nhìn cái gì hả? Chưa thấy cái nào to như vậy à?”

Nghe vậy, Chử Trầm khẽ nâng mí mắt, như thể không đồng tình với chữ “to” mà Kỷ Tùy nhấn mạnh.

Giọng hắn chậm rãi, có chút ngắt quãng: “Thấy rồi.”

Ngay sau đó, hắn bổ sung thêm hai chữ: “Của tôi.”

Bốn chữ vỏn vẹn rơi vào tai Kỷ Tùy, và cũng không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là sự khiêu khích giữa hai Alpha nam.

Kỷ Tùy bực bội: “Cậu cố tình gây chuyện phải không?”

To thì to!

Có gì mà ghê gớm chứ?

Nén cơn giận xuống, Kỷ Tùy mở miệng: “Quán bar này là của bạn Ngụy Trì, khu vực này là địa bàn của tôi. Bao nhiêu năm nay chúng ta tích góp thù hận với nhau, đừng nói với tôi là cậu không biết tôi thường xuyên đến đây uống rượu?”

“Cậu thất tình thì không thể tìm chỗ khác để uống hả?”

Chử Trầm không nói gì.

Thái độ im lặng của hắn chính là điều mà Kỷ Tùy ghét nhất, bởi vì nó dễ dàng khơi dậy cảm xúc trong cậu, khiến người khác có cảm giác rằng cậu đang vô lý gây sự.

Nếu là trước đây, có lẽ cậu đã tự chuốc lấy bẽ bàng mà bỏ đi.

Nhưng bây giờ thì…

Kỷ Tùy hất nhẹ tay, vẩy đi mấy giọt nước còn đọng lại. Có lẽ do hơi men bốc lên não, cậu lập tức bước về phía Chử Trầm, lạnh giọng: “Câm rồi à?”

Ánh mắt Chử Trầm dõi theo từng cử động của Kỷ Tùy, dần dần tập trung vào gương mặt nổi bật đầy ngông cuồng của cậu.

Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện trong mắt cậu có chút mơ hồ, không hề mang theo sự nhạy bén và tinh anh vốn có của một Alpha cấp cao.

Kỷ Tùy cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cậu cau mày, gọi: “Chử Trầm?”

Đáp lại cậu là một bóng râm phủ xuống, mí mắt bị đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào.

Khoảnh khắc làn da tiếp xúc, cả cơ thể Kỷ Tùy như có hàng vạn tế bào đang gào thét.

Nhiệt độ đầu ngón tay của Chử Trầm quá nóng.

“Đệch…” Dù không thích chửi tục bừa bãi nhưng Kỷ Tùy vẫn không nhịn được mà bật ra một tiếng mắng người.

Sau đó cậu hất tay Chử Trầm ra, cau mày: “Không có chuyện gì thì sờ mắt tôi làm gì? Muốn đánh nhau à?”

Chử Trầm vẫn không nói gì, đôi mắt đen thẳm cứ chăm chú nhìn cậu.

Kỷ Tùy khẽ tặc lưỡi, đúng là xui xẻo mà!

Không ngờ lại đụng phải một Alpha đang trong kỳ nguy hiểm.

Mà tên này lại chính là kẻ thù không đội trời chung của cậu!

Kỷ Tùy thật sự muốn bỏ hắn trong nhà vệ sinh rồi mặc kệ luôn. Nhưng đáng tiếc, sự giáo dục chuẩn mực bao năm qua cùng với những kiến thức sinh lý đã học trong trường lại nói cho cậu biết, bỏ mặc một Alpha trong trạng thái này ở nơi công cộng chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, kéo theo vô số người vô tội bị liên lụy.

Thế là, cậu hậm hực vươn tay vỗ lên mặt Chử Trầm, giọng điệu bất đắc dĩ: “Cậu có mang thuốc ức chế không?”

Đôi mắt đen của Chử Trầm vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Kỷ Tùy.

Hồi lâu mà chẳng nói được một chữ nào.

Thấy vậy, Kỷ Tùy cảm thấy khó hiểu: “Là Alpha mà lại bị khó chịu đến mức giảm trí thông minh luôn rồi à?”

Nghĩ đến việc Chử Trầm đã uống mấy ly ở quầy bar, cũng không biết là hắn cố tình uống say hay không, Kỷ Tùy liền cười lạnh, lẩm bẩm một câu chỉ đủ để mình nghe thấy: “Chỉ là một Tống Hoài An mà thôi, đáng để cậu mượn rượu giải sầu đến mức này à?”

Kỷ Tùy vốn định lục lọi trên người Chử Trầm xem hắn có mang theo thuốc ức chế không.

Nhưng nghĩ đến việc Alpha với Alpha không nên có tiếp xúc quá mức, cậu liền từ bỏ hành động vượt ranh giới này.

Kỷ Tùy không có thói quen mang theo thuốc ức chế khi ra ngoài uống rượu.

Nhưng thông thường, quán bar đều cung cấp sẵn thuốc ức chế để đề phòng trường hợp Alpha hoặc Omega gặp sự cố bất ngờ khi đang tiệc tùng vui vẻ.

Kỷ Tùy không thể nhẫn tâm bỏ mặc người ta, bèn hỏi: “Muốn chờ tôi đi lấy thuốc ức chế hay gọi trợ lý đến đón cậu?”

Nói xong, cậu lại nhớ ra lúc này đầu óc Chử Trầm chắc đã mơ hồ, giao tiếp e là không dễ dàng.

Nào ngờ đối phương lại mở miệng: “Cậu.”

Rồi chậm rãi bổ sung hai chữ: “Muốn cậu.”

Mắt Kỷ Tùy trợn tròn, vô thức nghiến răng: “Cậu đừng có nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như thế được không hả?”

Đúng là kiếp trước tạo nghiệp quá nhiều nên kiếp này mới gặp phải tình huống khó xử như vậy.

“Thôi kệ.”

“Giúp người thì giúp cho trót vậy, để tôi gọi xe đến đưa cậu tới khách sạn.”

Nói xong, cậu rút điện thoại ra, mở ứng dụng đặt xe.

Kỷ Tùy không để ý rằng người phía sau đang nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh như ẩn chứa một tia ý cười thoáng qua.

.

Việc đưa Chử Trầm đến khách sạn thuận lợi hơn Kỷ Tùy tưởng tượng.

Mọi hành động của hắn trông chẳng khác nào một kẻ say bí tỉ.

Ban đầu, Kỷ Tùy không định vào phòng nhưng cậu là người thù dai. Nghĩ đến trận cãi vã ba tháng trước với Chử Trầm, lại thêm chuyện hắn vừa so bì kích cỡ với cậu trong nhà vệ sinh, từng câu từng chữ đều chọc vào lòng tự ái của cậu.

Alpha vốn luôn thích tranh cao thấp.

Nhất là trước mặt kẻ đối đầu của mình, buộc phải lấy lại thể diện.

Vừa bước vào phòng, Chử Trầm phía sau liền tiện tay đóng cửa lại.

Phòng suite cao cấp, ngồi trên sofa cạnh cửa sổ sát đất có thể phóng tầm mắt ngắm toàn cảnh thành phố về đêm.

Lúc làm thủ tục nhận phòng, Kỷ Tùy đã hỏi quầy lễ tân về thuốc ức chế, nhân viên bảo rằng phục vụ phòng sẽ mang đến sau.

Cậu quan sát sơ qua căn phòng rồi dừng ánh mắt trên người Chử Trầm.

Hắn cao hơn cậu tận 5,34cm.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, cậu lại có cảm giác thất bại.

Kỷ Tùy lấy điện thoại ra, bật chế độ quay video, đặt nó vào một góc kín đáo nhưng vẫn có thể quay rõ ràng.

Chờ nhân viên mang thuốc ức chế đến, ghi lại cảnh Chử Trầm cầu xin mình, coi như nắm được thóp của hắn, cũng là lấy lại một bàn thắng.

Bỗng nhiên, Chử Trầm xuất hiện ngay sau lưng cậu.

“Cậu đang làm gì thế?”

Kỷ Tùy quay người, che điện thoại lại, ngẩng đầu đối diện với hắn.

“Không liên quan đến cậu.”

Chợt, trong không khí tràn ngập hương diên vĩ.

Kỷ Tùy thấy gương mặt lạnh lùng của Chử Trầm khẽ cau lại.

Cậu còn chưa kịp đắc ý thì đã phát hiện ánh mắt hắn như đang bốc cháy.

Mùi cỏ hương bài nồng đậm như báo hiệu cơn bão sắp đến, nhanh chóng lan tràn khắp căn phòng.

Đến lúc này, Kỷ Tùy lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

Pheromone mạnh mẽ và nồng đậm khác xa với pheromone của Alpha thông thường, thậm chí còn áp đảo cả Alpha cấp cao, khiến người ta không tự chủ mà run lên.

“Cậu…” Kỷ Tùy bỗng nhiên nảy sinh ý định rút lui.

Chử Trầm không phải Alpha.

Mà là Enigma.

Enigma là kẻ sở hữu pheromone mạnh mẽ tuyệt đối, dù Alpha cấp cao đến đâu cũng không thể chống lại, thậm chí với Enigma, sự khiêu khích của Alpha còn khơi dậy bản năng chinh phục trong họ.

Vậy nên, việc cậu vừa giải phóng pheromone là một sai lầm nghiêm trọng.

Hành động đó chẳng khác nào đẩy Chử Trầm – một Enigma đang cận kề giới hạn – vào một khu vực nguy hiểm hơn, khiến hắn mất đi lý trí trong chốc lát.

Bản năng của Enigma sẽ thúc đẩy hắn cướp đoạt con mồi.

 

Hết 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page